Văn học MỹVăn học Tuổi trẻ

Truyện ngắn Adams – George Saunders

Phần dịch Truyện ngắn Adams của tác giả George Saunders

Tôi chưa bao giờ ưa Adams và rồi một ngày tôi thấy gã đứng trong bếp của tôi, chỉ mặc bộ đồ lót. Quay mặt về hướng phòng con tôi! Vì vậy, tôi đã nện một phát vào sau đầu khiến gã gục xuống. Khi gã đứng lên, tôi đã nện gã ngã lăn quay lần nữa. Sau đó, tôi đẩy gã xuống cầu thang vào một sớm mùa xuân mịt mờ bằng hết khả năng tôi và nếu có gặp tình huống này một lần nữa, tôi thề có Chúa, tôi thậm chí không biết phải nói gì hơn, đồ khốn nạn.

Karen đã về đến nhà. Tôi kéo cô ấy sang một bên. Nhìn qua mắt mèo: Giữ cửa khóa và nếu gã về nhà, bọn trẻ sẽ ở trong nhà.

Nhưng sau bữa tối, tôi đã suy nghĩ: Gã mặc quần đùi và tôi vẫn đang ngồi đây lấy cái này? Đây là tình yêu? Tình yêu cho những đứa trẻ của tôi? Bởi lỡ điều gì xảy ra? Nếu lúc ấy tôi không ở đấy thì gã sẽ làm gì? Điều gì sẽ xảy ra nếu một đứa trẻ đi ra ngoài hoặc gã vào được bên trong? Không, không, không, tôi không dám tưởng tượng thêm nữa, không thể chấp nhận được.

Vì vậy, tôi đã đi đến nhà gã và hỏi, Hắn ta đang ở đâu?

Lynn nói, ở trên lầu, sao vậy?

Tôi đi lên và gã đang đứng trước gương, vẫn mặc chiếc quần lót chết tiệt đấy, giờ gã mặc một chiếc áo sơ mi, và tôi lại đấm gã phát nữa khi gã vừa quay lại. Gã ngã sấp xuống và cố gắng bò ra khỏi phòng, nhưng tôi đã đặt chân lên lưng gã.

Nếu mày đã từng, tôi nói. Nếu mày dám một lần nữa.

Bây giờ chúng ta đã hòa, gã nói. Tao đến nhà mày và mày đến nhà tao.

Tao có mặc quần, tôi nói và tát mạnh vào sau đầu anh ta.

Tôi là chính tôi, gã nói.

Chà, ngon đấy! Gã thừa nhận điều đó! Khi tôi nện gã, Lynn bước vào, nói, Này, Roger, này. Roger là tôi. Và rồi gã đứng dậy. Định giết tôi ư? Gã bò dậy? Định chống lại tôi? Và tôi định nện gã trận nữa, nhưng cô ấy đẩy tôi, đứng giữa như thể can ngăn. Vì vậy, để nện được Adams, tôi phải đẩy cô ấy ra, không may cô ấy trượt chân, ngã xuống, và cô ấy nằm ra đó, váy lật ngược cả lên — và gã ta nổi điên! Điên lên! Với tôi! Gã mặc đồ lót, quay mặt vào phòng các con tôi và giờ gã nổi điên với tôi? Nhiều đêm, tôi đã nghe thấy đủ loại tiếng vỗ và tiếng tát bẹp bẹp từ bên nhà Adams, với tiếng thở hổn hển của cô ấy, Frank, Lạy chúa, Em là phụ nữ, đừng vỗ em nữa, lũ trẻ sẽ thấy giờ, v.v.

Bởi vì gã là loại người đó.

Vì vậy, tôi lại tóm lấy gã, và khi cô ấy chồm vào tôi, làm ơn, làm ơn đi, tôi phải đẩy cô ấy xuống, không phải theo cách ác ý mà tôi chỉ còn cách đó, khi đó, tất nhiên, chỉ là vận may của tôi, những đứa trẻ chạy đến — những đứa con của Adams, tôi nên nói, đó là những đứa trẻ thường xuyên biểu diễn nhạc kịch ở sân sau, v.v. Và, do vậy, chúng đã gào lên những câu đầy kịch tính: Mẹ! Bố! Và, được rồi, thật không may, dù tôi đã cố gắng rời đi, nhưng chúng đã đứng đó ở ngưỡng cửa, chặn tôi, giống như, duh, chúng tôi không biết phải làm thế nào, chúng tôi bị sốc quá. Vì vậy, tôi lao ra ngoài, không thô bạo, rất lịch sự — tôi cảm thấy thương cho chúng, đã hơn một lần tôi nghe thấy tiếng Adams tung chúng lên như cá voi lao khỏi mặt nước — nhưng một đứa đã ngã xuống, chỉ quỳ một chân, và tôi đã đỡ con bé dậy, nhưng con bé ấy đã cắn tôi! Con bé dường như không biết cái gì với cái gì, nó làm tôi đau, và làm tôi phát điên, vì vậy tôi đi đến chỗ Adams, người vừa mới tỉnh dậy và tặng cho gã một cái bạt vào đỉnh đầu như một cách đáp trả lại vết cắn.

Giữ cái nết chết tiệt của mày đi, tôi nói. Giữ cả những đứa trẻ chết tiệt của mày khỏi—

Sau đó, tôi cần một chút không khí, vì vậy tôi đi bộ xung quanh khu nhà, nhưng tất cả mọi chuyện vẫn không về đúng chỗ. Bởi vì bây giờ nó bắt đầu, bạn biết không? Gã Adams chết tiệt đó tức tôi, gã nói những điều sai sự thật về tôi với lũ trẻ đó, do những gì chúng đã thấy (lúc bố mẹ chúng ngã dưới đất) và những gì chúng chưa thấy (gã mặc đồ lót, đối mặt với phòng con tôi), có lẽ chúng đã tin lời nói dối đó, và giờ thì hay rồi, bọn trẻ căm ghét tôi, như thể tôi là kẻ xấu xa trong chuyện này, và những trò đùa tồi tệ diễn ra suốt cả mùa hè đó, lốp xe của tôi bị rạch và xi-rô đổ trong bình xăng của tôi, hoặc đột nhiên con chó của chúng tôi có một vết bỏng trên bụng.

Vì vậy, tôi viết tờ giấy tay, rằng, Các cháu có biết không, bố của các cháu đã khỏa thân đứng trong bếp nhà ta, đối diện với phòng của đứa trẻ con ta. Và tôi dán một tờ vào cửa nhà của chúng để chúng chắc chắn sẽ nhìn thấy nó khi chúng đi xem bóng chày về, sau đó tôi nhét tờ nữa cái vào hộp thư của chúng, và các tờ còn lại tôi thay cụm từ “Bố của bạn” bằng “Frank Adams” và để chúng trong các hộp thư của các hộ xung quanh đấy.

Cả đêm đó là cuộc gọi đến cuộc gọi từ những người hàng xóm, bạn biết đấy, Hãy gọi cảnh sát, Adams cần giúp đỡ, hắn ta là một kẻ ngốc, tôi luôn ghét hắn, có lẽ một vài người trong chúng ta nên đến đó, hãy để chúng tôi sát cánh với bạn, đừng mất bình tĩnh. Đại loại vậy. Mọi việc đều ổn và tốt, nhưng sau đó tôi đi hút thuốc vào khoảng nửa đêm và gã đang nhìn cái gì vậy, thật đáng ghét? Những ngôi nhà của họ? Đừng đùa. Gã đang nhìn vào nhà tôi, cái nhìn âm ỉ đó, và tôi kiểu, Mày đang nhìn gì vậy?

Tôi là chính tôi, anh ấy nói.

Tôi nói, thằng chết tiệt, và lao đến để túm lấy gã, nhưng gã kịp chạy vào trong.

Và, đối với cảnh sát, cảm giác của tôi là: Tôi phải làm gì đây, đợi cho đến khi gã lẻn vào nhà tôi, sau đó gọi cảnh sát và thông báo rằng gã ta ở đối diện với phòng con tôi, trong chiếc quần đùi, rồi ngồi chờ đến khi họ đến nơi?

Không, xin lỗi, đó không phải là phong cách của tôi.

Ngày hôm sau, con trai nhỏ bé của tôi, Brian, đang đứng ở cửa sau, với chiếc diều của mình, và tôi thích vươn tay ra và đóng cửa lại, khoan đã, Không, không, bạn biết rất rõ tại sao không.

Vì vậy,  đứa trẻ tội nghiệp của tôi, thả diều trong máy tính cả buổi chiều, xem một anh chàng nghệ thuật ngốc nghếch nào đó trên PBS nói, Bóng tối là một cách để tạo chiều sâu, thử xem nó có liên quan đến gốc cây này như thế nào?

Sau đó, vào sáng thứ Hai, tôi thấy Adams đi về phía xe của gã và một lần nữa gã nhìn tôi bằng cái nhìn âm ỉ đó! Chưa bao giờ tôi nhận được một cái nhìn đáng ghét như vậy. Và tôi như con chim bị ngắm qua họng súng! Như thể gã mới là người đúng! Vì vậy, tôi lao đến để tẩn gã, gã đã lên xe và đi mất.

Cả ngày hôm đó trong tâm trí tôi bị dằn vặt bởi cái nhìn ghét bỏ ấy.

Và tôi nghĩ, nếu là tôi, nếu tôi có ghét ai đó, tôi sẽ làm gì? Chà, một điều tôi sẽ làm là giữ nó trong đầu, giữ chặt lấy nó và rồi một đêm nó sẽ tràn ra và tôi sẽ lẻn vào nhà kẻ thù của tôi và đâm chết hắn và cả gia đình của hắn trong giấc ngủ của họ. Hoặc bắn họ. Tôi sẽ làm thế. Gã cũng sẽ làm vậy. Đó là bản chất của con người. Tôi không đổ lỗi cho bất kỳ ai.

Tôi nghĩ, mình phải thận trọng và bảo vệ gia đình mình nếu không máu của họ sẽ dính vào tay tôi.

Vì vậy, tôi về nhà sớm và đến nhà của Adams khi tôi biết chắc không có ai ở nhà, lấy đi khẩu súng trường của gã ở tầng hầm, tịch thu những con dao cắt bít tết của họ và cả dao cắt bơ, chúng có thể mài, mài sắc dao, và hai thứ nữa, dụng cụ mở thư và một cái chặn giấy nặng, mà nếu tôi là gã và đã mất hết súng và dao, tôi chắc chắn sẽ dùng nó để giáng vào đầu kẻ thù của tôi trong giấc ngủ, cũng như những người trong gia đình hắn ta.

Đêm đó, tôi ngủ ngon lành cho đến khi tỉnh dậy người mướt mồ hôi, tự hỏi bản thân mình sẽ làm gì nếu ai đó bước vào, sau khi xô ngã vợ và một đứa con của tôi, lấy trộm súng, dao và dụng cụ mài dao cũng như chặn giấy của tôi. Và tôi tự trả lời: Điều tôi sẽ làm là điên cuồng tìm xung quanh ngôi nhà của mình thứ gì đó gây nguy hiểm khác, chẳng hạn như sơn, chẳng hạn như chất pha loãng, chẳng hạn như hóa chất gia dụng, sau đó rải chất độc khắp nhà và châm lửa đốt nhà kẻ thù của tôi hoặc đổ một ít chất độc vào hồ bơi của kẻ thù của tôi, điều này sẽ (1) làm thối lớp lót và (2) làm ốm trẻ con của kẻ thù của tôi khi chúng đi bơi.

Sau đó, tôi ngắm nhìn những đứa con tôi đang ngủ say, trời ơi, không ở đâu có đứa trẻ nào ngọt ngào như chúng, tôi đứng đó trong bộ đồ ngủ của tôi, nghĩ đến cảnh Adams đứng đó trong bộ đồ lót của gã, rồi tưởng tượng ra cảnh con tôi bị nghẹt thở và nôn mửa khi chúng cố vật lộn để ra khỏi hồ bơi, tôi nghĩ, không, không thể nào, tôi không thể để mọi chuyện xảy ra như thế này được.

Vì vậy, trèo qua một cửa sổ mà tôi đã buộc vào đầu buổi chiều hôm đó, tôi thu thập tất cả các hóa chất gia dụng, và tin tôi đi, gã có rất nhiều, nhiều hơn tôi, nhiều hơn những gì gã cần, chất pha loãng, sơn, dung dịch kiềm, khí đốt, dung môi. … Tôi gom chúng trong chín chiếc túi đựng cỡ lớn nhưng vừa mới bắt đầu lên cầu thang với chiếc túi đầu tiên thì cả gia đình chết tiệt đến đây, đẩy ngã tôi, thậm chí cả lũ trẻ của gã, quất tôi bằng móc áo, đánh tôi bằng những cuốn sách sắc nhọn và xịt keo xịt tóc vào mắt tôi, con chó cũng ngoạm vào tôi, và tôi lăn xuống cầu thang tầng hầm của họ. Tôi nghĩ, bọn họ đang cố giết tôi. Đầu tôi đập đầu xuống sàn bê tông, tôi nhìn thấy những ngôi sao, và nghĩ, không ổn, thực sự, họ sẽ giết tôi, và nếu họ giết tôi sẽ không còn được cùng Melanie ăn chung một bát bỏng ngô nữa, không còn thấy Brian nhăn đôi lông mày mỗi khi một người trong chúng tôi làm trò đùa xấu, sẽ không còn cảnh Karen và tôi nằm cạnh nhau sau đó, nhìn ra cửa sổ, thảo luận về kế hoạch tương lai của chúng tôi khi những con chim mỏ vàng bay đến và đậu trên dây diện. Và tôi vùng vẫy đứng dậy, nghĩ, quên làm thế nào tôi đến được đây, tôi ở đây, tôi phải ra khỏi đây, tôi phải sống. Và tôi bắt đầu vung tay và đẩy trả, khi họ đã lùi lại,  Adams và thằng con mười mấy tuổi của gã đang túm tụm trên người đứa nhỏ nhất, đứa không may đã bay tương đối xa do một cú đá của tôi với cô bé. Tôi bật lửa và đốt cháy túi, túi chứa độc tố, và làm cho đầu cầu thang sáng bừng, tôi biết cửa thoát và đêm, và tự do của tôi, và nhà của tôi.

 

Phần nguyên tác bằng tiếng Anh:

I never could stomach Adams and then one day he’s standing in my kitchen, in his underwear. Facing in the direction of my kids’ room! So I wonk him in the back of the head and down he goes. When he stands up, I wonk him again and down he goes. Then I roll him down the stairs into the early-spring muck and am like, If you ever again, I swear to God, I don’t even know what to say, you miserable fuck.

Karen got home. I pulled her aside. Upshot was: Keep the doors locked, and if he’s home the kids stay inside.

But after dinner I got to thinking: Guy comes in in his shorts and I’m sitting here taking this? This is love? Love for my kids? Because what if? What if we slip up? What if a kid gets out or he gets in? No, no, no, I was thinking, not acceptable.

So I went over and said, Where is he?

To which Lynn said, Upstairs, why?

Up I went and he was standing at the mirror, still in his goddam underwear, only now he had on a shirt, and I wonked him again as he was turning. Down he went and tried to crab out of the room, but I put a foot on his back.

If you ever, I said. If you ever again.

Now we’re even, he said. I came in your house and you came in mine.

Only I had pants on, I said, and mini-wonked him in the back of his head.

I am what I am, he said.

Well, that took the cake! Him admitting it! So I wonked him again, as Lynn came in, saying, Hey, Roger, hey. Roger being me. And then he rises up. Which killed me! Him rising up? Against me? And I’m about to wonk him again, but she pushes in there, like intervening. So to wonk him again I had to like shove her back, and unfortunately she slipped, and down she went, and she’s sort of lying there, skirt hiked up—and he’s mad! Mad! At me! Him in his underwear, facing my kids’ room, and he’s mad at me? Many a night I’ve heard assorted wonks and baps from Adams’s house, with her gasping, Frank, Jesus, I Am a Woman, You’re Hurting Me, the Kids Are Watching, and so on.

Because that’s the kind of guy he is.

So I wonked him again, and when she crawled at me, going, Please, Please, I had to push her back down, not in a mean way but in a like stay-there way, which is when, of course, just my luck, the kids came running in—these Adams kids, I should say, are little thespians, constantly doing musicals in the back yard, etc., etc.—so they’re, you know, all dramatic: Mummy, Daddy! And, O.K., that was unfortunate, so I tried to leave, but they were standing there in the doorway, blocking me, like, Duh, we do not know which way to turn, we are stunned. So I shoved my way out, not rough, very gentle—I felt for them, having on more than one occasion heard Adams whaling on them, too—but one did go down, just on one knee, and I helped her up, and she tried to bite me! She did not seem to know what was what, and it hurt, and made me mad, so I went over to Adams, who was just getting up, and gave him this like proxy wonk on top of his head, in exchange for the biting.

Keep your damn, I said. Keep your goddam kids from—

Then I needed some air, so I walked around the block, but still it wasn’t sitting right. Because now it begins, you know? Adams over there all pissed off, saying false things about me to those kids, which, due to what they had seen (the wonking) and what they had not seen (him in his underwear, facing my kids’ room), they were probably swallowing every mistruth, and I was like, Great, now they hate me, like I’m the bad guy in this, and all summer it’s going to be pranks, my hose slit and syrup in my gas tank, or all of a sudden our dog has a burn mark on her belly.

So I type up these like handbills, saying, Just So You Know, Your Dad Was Standing Naked in My Kitchen, Facing My Kids’ Room. And I tape one inside their screen door so they’ll be sure and see it when they go to softball later, then I stuff like nine in their mailbox, and on the rest I cross out “Your Dad” and put in “Frank Adams” and distribute them in mailboxes around the block.

All night it’s call after call from the neighbors, saying, you know, Call the cops, Adams needs help, he’s a goof, I’ve always hated him, maybe a few of us should go over there, let us work with you on this, do not lose your cool. That sort of thing. Which was all well and good, but then I go out for a smoke around midnight and what is he looking at, all hateful? Their houses? Don’t kid yourself. He is looking at my house, with that smoldering look, and I am like, What are you looking at?

I am what I am, he says.

You fuck, I say, and rush over to wonk him, but he runs inside.

And, as far as cops, my feeling was: What am I supposed to do, wait until he’s back in my house, then call the cops and hope he stays facing my kids’ room, in his shorts, until they arrive?

No, sorry, that is not my way.

The next day my little guy, Brian, is standing at the back door, with his kite, and I like reach over and pop the door shut, going, Nope, nope, you know very well why not, Champ.

So there’s my poor kid, kite in lap all afternoon, watching some dumb art guy on PBS saying, Shading Is One Way We Make Depth, How About Trying It Relevant to This Stump Here?

Then Monday morning I see Adams walking toward his car and again he gives me that smoldering look! Never have I received such a hateful look. And flips me the bird! As if he is the one who is right! So I rush over to wonk him, only he gets in the car and pulls away.

All day that look was in my mind, that look of hate.

And I thought, If that was me, if I had that hate level, what would I do? Well, one thing I would do is hold it in and hold it in and then one night it would overflow and I would sneak into the house of my enemy and stab him and his family in their sleep. Or shoot them. I would. You would have to. It is human nature. I am not blaming anybody.

I thought, I have to be cautious and protect my family or their blood will be on my hands.

So I came home early and went over to Adams’s house when I knew nobody was home, and gathered up his rifle from the basement and their steak knives and also the butter knives, which could be sharpened, and also their knife sharpener, and also two letter openers and a heavy paperweight, which, if I was him and had lost all my guns and knives, I would definitely use that to bash in the head of my enemy in his sleep, as well as the heads of his family.

That night I slept better until I woke in a sweat, asking myself what I would do if someone came in and, after shoving down my wife and one of my kids, stole my guns and knives and knife sharpener as well as my paperweight. And I answered myself: What I would do is look around my house in a frenzy for something else dangerous, such as paint, such as thinner, such as household chemicals, and then either ring the house of my enemy with the toxics and set them on fire or pour some into the pool of my enemy, which would (1) rot the liner and (2) sicken the children of my enemy when they went swimming.

Then I looked in on my sleeping kids and, oh my God, nowhere are there kids as sweet as my kids, and standing there in my pajamas, thinking of Adams standing there in his underwear, then imagining my kids choking and vomiting as they struggled to get out of the pool, I thought, No, no way, I am not living like this.

So, entering through a window I had forced earlier that afternoon, I gathered up all the household chemicals, and, believe me, he had a lot, more than I did, more than he needed, thinner, paint, lye, gas, solvents, etc. I got it all in like nine Hefty bags and was just starting up the stairs with the first bag when here comes the whole damn family, falling upon me, even his kids, whipping me with coat hangers and hitting me with sharp-edged books and spraying hair spray in my eyes, the dog also nipping at me, and rolling down the stairs of their basement I thought, They are trying to kill me. Hitting my head on the concrete floor, I saw stars, and thought, No, really, they are going to kill me, and if they kill me no more little Melanie and me eating from the same popcorn bowl, no more little Brian doing that wrinkled-brow thing we do back and forth when one of us makes a bad joke, never again Karen and me lying side by side afterward, looking out the window, discussing our future plans as those yellow-beaked birds come and go on the power line. And I struggled to my feet, thinking, Forget how I got here, I am here, I must get out of here, I have to live. And I began to wonk and wonk, and once they had fallen back, with Adams and his teen-age boy huddled over the littlest one, who had unfortunately flown relatively far due to a bit of a kick I had given her, I took out my lighter and fired up the bag, the bag of toxics, and made for the light at the top of the stairs, where I knew the door was, and the night was, and my freedom, and my home. ♦

Giới thiệu Tác giả George Saunders :

George Saunders (sinh ngày 2 tháng 12 năm 1958 tại Thành phố Amarillo, bang Texas, lớn lên ở ngoại ô Chicago, Hoa Kỳ) là một tiểu thuyết gia, nhà văn truyện ngắn, nhà văn viết sách thiếu nhi người Mỹ. Các bài viết của ông đã được đăng trên The New Yorker, Harper’s, McSweeney’s, và GQ. Ông cũng đóng góp bài viết hàng tuần, American Psyche, của tạp chí cuối tuần The Guardian giai đoạn 2006 và 2008.

Tác giả tiểu thuyết “Lincoln in the Bardo” đã trở thành nhà văn Mỹ thứ hai đoạt giải Man Booker 2017. Với những người đã quan tâm tới văn chương đương đại Mỹ thì sẽ không còn xa lạ gì với cái tên George Saunders.

Công việc của một kĩ sư tạo tư liệu cho sáng tác giai đoạn đầu của George Saunders

Năm 1981, Saunders nhận được bằng Cử nhân kỹ thuật địa vật lý từ Trường Mỏ Colorado ở Golden, Colorado. Sau đó ông làm đúng chuyên môn cho một công ty kỹ thuật môi trường ở New York.

Tác giả Saunders từng chia sẻ chính những năm tháng làm một công việc không hề liên quan đến văn chương đó đã mang tới cho ông một nguồn tư liệu đáng giá phục vụ trong những tác phẩm giai đoạn đầu sáng tác của ông. Chủ đề phổ biến trong tác phẩm của George Saunders là sự phi lý của văn hóa tiêu dùng giữa người tiêu dùng và doanh nghiệp. Nhiều tác phẩm của ông có lối viết và giai điệu vui vẻ, lối kể chuyện thông minh, dí dỏm nhưng ẩn giấu bên trong đó là những vấn đề lớn của đời sống, những câu hỏi về đạo đức của con người.

Một trong số đó là CivilWarLand in Bad Decline (tạm dịch: Vùng đất suy vong), xuất bản vào năm 1996, là một tập hợp những mẩu chuyện được ông đăng trên các tờ báo. Cuốn sách này thu hút độc giả và trở thành tác phẩm nổi tiếng của New York Times năm 1996, cũng giúp ông chiến thắng giải thưởng PEN / Hemingway cùng năm. CivilWarLand in Bad Decline cũng được Ben Stiller mua bản quyền chuyển thể thành bộ phim được đông đảo người xem yêu thích.

Có duyên với các giải thưởng lớn

George Saunders là một trong những nhà văn tên tuổi trên thế giới, từng đoạt nhiều giải thưởng cho thể loại truyện ngắn, tiểu thuyết, truyện thiếu nhi cùng nhiều tác phẩm báo chí. George Saunders xếp hạng nổi tiếng thứ 62401 trên thế giới và thứ 709 trong danh sách Tiểu thuyết gia nổi tiếng (Theo Tạp chí Người nổi tiếng).

Đầu tiên, Saunders đã giành Giải thưởng Tạp chí Quốc gia về tiểu thuyết vào năm 1994, 1996, 2000, 2004, giải nhì trong giải O. Henry năm 1997. Năm 2006, Saunders được nhận học bổng MacArthur Fellowship và Guggenheim Fellowship vì những đóng góp đối với văn chương. Cũng trong năm 2006, ông đoạt giải World Fantasy Award cho truyện ngắn “CommComm”.

Những sáng tác của ông trong In Persuasion Nation (tạm dịch: Trong quốc gia có sức thuyết phục) đã giúp ông đoạt Giải thưởng Câu chuyện năm 2007. Năm 2013, ông đã giành giải PEN / Malamud và là người chiến thắng của giải thưởng Sách quốc gia Mỹ.

Với Tenth of December: Stories (2013, Ngày mùng mười tháng mười hai) , Saunders đã giành được giải Story Prize và giải Folio năm 2014. Cuốn sách cũng đã được mua bản quyền, dịch và phát hành tại Việt Nam bởi công ty Nhã Nam.

Gần đây nhất, cuốn tiểu thuyết Lincoln in the Bardo (tạm dịch: LinColn trong cận kề cái chết) đã giành được giải Man Booker năm 2017 bởi bút pháp tuyệt vời của nhà văn 58 tuổi khi đưa tới cho độc giả cảm xúc chân thực như đang được xem những thước phim sống động thời kỳ bấy giờ.

Được The New Yorker mệnh  danh là một trong những nhà văn Mỹ xuất sắc nhất dưới bốn mươi tuổi vào năm 1999.

Xem thêm truyện dịch khác: Thực phẩm thực sự 

Truyện ngắn adams - George Saunders Truyện ngắn Adams – George Saunders
Truyện ngắn adams – George Saunders – Truyện dịch của Văn học trẻ

Về truyện ngắn Adams – George Saunders

Truyện ngắn này là một câu chuyện châm biếm về cuộc chiến của Hoa Kỳ với Iraq sau ngày 11/9. Đây thực sự là một câu chuyện gây tò mò. Sự bạo lực ngày càng gia tăng của Roger sau cùng chỉ là chứng hoang tưởng người bị hại. Anh ta phán đoán Adams bằng ý nghĩ của chính mình rồi tự nhận định gã là kẻ xấu. Nếu chúng ta không tỉnh táo trước những câu chữ, thì cũng giống như những người hàng xóm bị Roger dắt mũi. Bạn bắt đầu nghĩ Adams là kẻ xấu, nhưng đến cuối câu chuyện, bạn nghi ngờ nghiêm trọng về Roger.

Adams cũng giống như các quốc gia nhỏ mà Mỹ đã lấy chính nghĩa dẹp quân khủng bố để xâm lược hợp pháp. Tẩy não các đồng minh và các quốc gia khác trên thế giới về sự nguy hại của quân khủng bố để rồi đưa ra những cú nện xuống Adams vô tội.

Nó đặt ra câu hỏi liệu Adams có bao giờ làm những gì gã đã làm để bắt đầu tất cả hay không. Tò mò không kém là chúng ta không bao giờ có được cái nhìn rõ ràng về những gì đang xảy ra với Adams.

Tags
Show More

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close