Cuộc thi viết vănQuê hương - Đất nước
Cuộc thi viết văn tháng 12: “Người lính trong tim tôi “
Nhân ngày 22 tháng 12 - kỉ niệm ngày thành lập Quân đội Nhân Dân, Văn Học Trẻ mở cuộc thi viết với chủ đề” Người lính trong tim tôi”. Thông qua cuộc thi chúng ta cùng gửi những lời tri ân đối với sự hi sinh thầm lặng của người lính quê hương.
Buổi sáng đầu tháng 12 với những cơn gió se se lạnh, ngồi nhâm nhi ly Café bên cửa sổ, nghe bản nhạc du dương, tôi lặng nhìn nhịp sống diễn ra chậm rãi. Bắt gặp trong khung hình ấy là người lính trẻ dắt tay bé gái qua lòng đường tấp nập, những xúc cảm trong bỗng tôi ùa về, tôi nhớ thương người lính miền biên giới, hải đảo ngày đêm bám biển. Và cũng biết ơn vô cùng với những người lính thầm lặng xa nhà chiến đấu đại dịch COVID 19. Hay là những chiến sĩ đã ngã xuống đất mẹ, máu của các anh tô thắm thêm cho màu cờ Việt Nam, để chúng ta hôm nay có sống độc lập, yên bình.
LỜI CẢM ƠN THÁNG 12
Chiến tranh lùi xa, Đất Nước hoà bình có sự đóng góp, hi sinh lớn lao của bao thế hệ cha anh, đặc biệt những người lính nơi tiền tuyến. Bao người con đã lên đường không tiếc tuổi xuân, hạnh phúc riêng.
Ngày nay, quê hương yên bình trước kẻ thù, trước đại dịch cũng có góp sức không nhỏ từ những người chiến sĩ nơi hải đảo, biên giới. Suốt một năm có người chưa từng về thăm nhà, chưa từng gặp lại người mình yêu thương….
Những cơn gió lạnh giá làm hoa thêm sắc bao nhiêu thì trong lòng nhiều người sẽ thương miền biên giới, hải đảo bấy nhiêu. Và năm nay, dịch Corona trải dài suốt năm khiến những người lính xa nhà, xa phố phường nhiều hơn. Nhân tháng 12 kỉ niệm ngày thành lập Quân đội Nhân Dân, Văn Học Trẻ mở cuộc thi viết “Người lính trong tim tôi”. Thông qua cuộc thi chúng ta cùng nhau tri ân những hi sinh thầm lặng của người lính với quê hương.
Diễn đàn Văn Học Trẻ trân trọng mời các thành viên, cộng tác viên mọi miền tham gia viết về những hình ảnh có thật, câu chuyện gây xúc động mà mình biết để tri ân và tôn vinh sự hi sinh thầm lặng mà cao quý của người chiến sĩ.
Chủ đề cuộc thi:
- Người lính với quê hương
- Tình yêu người lính
Thể lệ cuộc thi:
- Bài viết thể hiện dưới hình thức một tác phẩm văn xuôi, hoặc một câu chuyện kể sinh động tối thiểu 850 từ, có kèm hình ảnh minh hoạ.
- Mỗi thành viên (tác giả) có thể đăng nhiều bài dự thi.
- Bài dự thi chưa từng đăng và đạt giải tại bất kỳ cuộc thi nào.
- Bài dự thi thành viên (tác giả) đăng trực tiếp trên diễn đàn tại địa chỉ forum.vanhoctre.com/forums, mục Sáng Tác;hoặc tại MXH Facebook tại địa chỉ: facebook.com/groups/diendanvanhoctre
Bài thi chất lượng sẽ được đăng tại chuyên mục “Quê hương” trên Vanhoctre.com và hưởng nhuận bút.
THỜI GIAN DỰ THI:
– Từ 02/12/2020 – 03/1/2021
– Trao giải trong tuần kế tiếp (4-10/01/2021)
CƠ CẤU GIẢI THƯỞNG:
– 01 giải Đặc biệt 02 triệu đồng/giải
– 01 giải Nhất 01 triệu đồng/giải
– 01 giải Nhì 500 ngàn đồng/giải
– 02 giải Ba, mỗi giải 300 ngàn đồng/giải
Giải thưởng theo tuần:
- 01 giải do BTC chấm giải, trị giá 200 ngàn đồng/giải
- 01 giải do thành viên bình chọn, trị giá 200 ngàn đồng/giải
Có thể không có giải Đặc biệt. Bài dự thi đăng trên forum.vanhoctre.com/forums sẽ nhận 150% so với mức giải đã công bố. Giá trị giải thưởng có thể tăng từ đơn vị tài trợ.
Chấm giải: Ban giám khảo chấm trên các tiêu chí: tính chân thật, cảm xúc, kể sinh động, kĩ thuật trình bày, ảnh mình hoạ (ảnh thật, hoặc sưu tầm)….Phản hồi từ độc giả (ảnh hưởng đáng kể).
Kỉ niệm ngày thành lập Quân đội Nhân Dân, Văn Học Trẻ mở cuộc thi viết văn với chủ đề “Người lính trong tim tôi”. Thông qua cuộc thi chúng ta cùng gửi những lời tri ân đối với sự hi sinh thầm lặng của người lính quê hương.
Cuộc thi viết văn “Người lính trong tim tôi” vừa là tâm sự, vừa là tiếng nói tri ân gửi tới những chiến sĩ hết mình cho quê hương. Hãy cùng nhau viết lên những tác phẩm hay chia sẻ về chủ đề này các bạn nhé!
Diễn đàn Văn Học Trẻ trân trọng mời các thành viên, cộng tác viên mọi miền tham gia!
Nếu chưa biết sử dụng diễn đàn, bạn có thể tìm hiểu TẠI ĐÂY
Bài dự thi chủ đề “Người lính trong tim tôi”
Tên bài dự thi: Bù đắp nào cho những hi sinh
– Thời tiết dạo này thay đổi, chú đau nhức quá con ơi. Mấy nay không đi làm được gì hết. Mấy đứa nhỏ đói rệu rã rồi.
Tôi ngồi xuống bên cạnh chú, người lính già năm nào trở về từ chiến trường chống Mỹ. Chú đưa đôi bàn tay gầy gò, xương xẩu bóp bóp đôi chân của mình. Một bên nó đã không còn nữa. Di chứng sau một lần bom đạn Mỹ đánh trúng. Những năm tháng hào hùng nơi chiến trường, nay trở về với đôi nạng gỗ, chú tự ái. Chú nghĩ mình là gánh nặng của gia đình nên từ lúc bước chân vào ngôi nhà ngói ba gian, rộng thênh thang, chú không mảy may nói một lời. Mặc cho mẹ già nước mặt giàn dụa nhìn đứa con tật nguyền trở về sau chiến tranh, niềm vui không trọn vẹn nhưng ít ra bà còn nhìn thấy con mình tồn tại trên cõi đời này. Vợ chú lật đật, chân ống thấp ống cao chạy từ ngoài vườn vào, cô ngã quỵ khi thấy chú đứng giữa căn nhà, câm nín không một lời.
Những năm ở chiến trường, chú để lại mẹ già và một người vợ hiền cho bà. Rồi cứ thế hai mẹ con rau cháo nuôi nhau chờ ngày chú trở về. Nhưng bây giờ, khi gặp lại nhau sau bao năm tháng xa cách, chú cũng trở nên gượng gạo với chính người vợ đầu ấp tay gối của mình. Ngày chú lên đường nhập ngũ, đôi uyên ương quấn quýt nhau như đôi chim bồ câu không thể tách rời. Vậy mà giờ đây, nỗi đau chiến tranh đã để lại cho họ với ánh mắt xa lạ nhìn nhau.
Rồi, thời gian trôi qua. Khi cuộc sống bắt đầu có tiến triển, chú hòa nhập với hiện tại thì tin dữ lại ập đến. Cô không thể có con. Những tưởng sau bao năm xa cách, khi trở về còn có những đứa con làm chỗ dựa tinh thần. Nhưng có lẽ thời gian đợi chờ chú quá lâu, thanh xuân của cô cũng cứ thế trôi đi một cách lặng lẽ. Ngôi nhà luôn im lìm bởi bóng ba người lớn, không một tiếng trẻ thơ.
Cho tới một ngày cô nhắm mắt, xin cưới vợ cho chồng. Người lính tật nguyền năm nào quỳ thụp xuống chân vợ mà khóc. Chú nghẹn ngào, xin vợ hãy để cho mình những năm tháng bình yên được ở bên mẹ già, bên vợ là được. Nhưng cuộc sống này, vẫn còn dài, và chú là chỗ dựa tinh thần duy nhất cho hai người phụ nữ còn lại trong nhà. Chú ngậm ngùi, nhận lời vợ để mẹ già cũng yên tâm hơn.
Năm mươi tuổi, chú có đứa con gái đầu tiên. Rồi ba năm sau, người con trai thứ hai chào đời. Bằng những đồng lương xòm cõi của một thương binh, chú cùng cô chăm nom cho hai đứa trẻ. Nhưng cứ mỗi khi thời tiết trở trời, chân chú lại đau nhức. Nhiều lần cô thấy chú ôm chân đau đớn. Có hôm chú bảo, hay là cắt bớt một bên cho nó cụt hẳn, khỏi đau đớn. Nhưng nói là nói thế, vết thương chiến tranh mãi mãi là di chứng còn sót lại, đớn đau nhất của mỗi người lính.
Bây giờ thì hai đứa trẻ đã lớn, một đứa học lớp bốn và một đứa học lớp hai. Cả gia đình đều quây quần bên chúng để cố gắng cho chúng một tương lại tốt đẹp hơn. Nhưng tuổi già xộc đến như một cơn gió thổi, bây giờ những đứa trẻ còn thơ dại kia chỉ biết nhờ cậy vào cô, một người phụ nữ quanh năm tần tảo vì chồng. Chưa một ngày được vinh dự làm mẹ một lần.
Hôm nay, nhân dịp ngày lễ của Quân đội nhân dân Việt Nam, tôi trở lại nhà chú thăm nom, động viên và tặng một phần quà nhỏ tạo động lực để chú và gia đình bước tiếp trên con đường cuộc sống mưu sinh. Thấy chú ngồi bơ vơ, hai đứa nhỏ đi học nhưng nghe đâu sáng cũng nhịn đói đi, vì không có ăn. Mùa màng thất bát, dịch bệnh ập đến như một cơn gió. Tôi thấy chú ngồi buồn rầu bên bậu cửa, mái tóc bạc gần trắng hết cả đầu. Nỗi thương xót cứ ập đến dâng đầy trong mắt. Tôi cứ ước giá như sau cuộc chiến, không có những mất mát đau thương, để bây giờ những người lính như chú khi trở về, sẽ có những tháng ngày bình yên bên gia đình. Ngồi nhớ lại những năm tháng hào hùng của dân tộc để mỉm cười khi mình cũng đã góp một phần nhỏ bé cho Tổ Quốc./.
Chào bạn! Bài dự thi không đăng ở đây bạn nhé! Hãy làm theo thể lệ cuộc thi 🙂