TẢN VĂN
Tôi cất giữ kỷ niệm học trò trong trái tim
Quá khứ là thứ gì đó đẹp đẽ mà xa vắng. Những người bạn thuở thiếu thời, những người thầy mình hằng yêu quý, có bao giờ ta muốn quên đi? Tất cả những điều đó, tôi sẽ không lưu giữ nó trong kí ức mà sẽ cất giữ trong trái tim mình.
Chiều buồn, tôi lang thang ra phố. Đã lâu rồi tôi không đi dưới cơn mưa như chiều nay. Những hạt mưa vẫn đan xen hòa lẫn trong từng cơn gió lạnh buốt da, âm thanh của gió của mưa, tiếng xào xạc của những chiếc lá khô ven đường dường như hợp lại thành một bản hòa tấu.
Nhưng có lúc như tiếng khóc nhẹ nhàng, lúc như lời trách móc thở than, hờn tủi … khi trong tôi nỗi buồn khe khẽ tìm về … và tôi cứ lầm lũi dưới cơn mưa ….
Ôi! Ước gì ta không hề biết nhớ
Để lòng mình thanh thản lúc chiều buông
Ôi! Ước gì ta chưa hề gặp gỡ
Để vô tư trong sáng mãi tâm hồn…
Tại sao khi những cơn mưa kéo về thường làm lòng người buồn man mác? Phải chăng những giọt mưa có chứa những cảm xúc nhớ thương? Đến giờ phút này đây, tôi không còn biết mình phải nghĩ tới điều gì nữa. Chỉ cần tưởng tượng ra trong đầu những điều đã cũ: tiết học cuối cùng, ngày tổng kết, lễ ra trường… là lại đau thắt lòng đến lạ.
Mái trường yêu dấu ngày nào, giờ đây chỉ còn là kỷ niệm…
Ngày mai xa nhau rồi
Trường mến thương xa rồi
Xa – nghe từ đó mà thấy trống rỗng. Mới đó mà bốn năm đã trôi qua, thời gian bay vút vô tình tựa gió, không đợi ai bao giờ. Tôi nhớ mãi ngày bước vào ngôi trường THCS, khi đó tất cả đều lạ lẫm, đều mới mẻ. Và rồi bạn đã đến ngồi bên tôi, đã lắng nghe điều tôi nói. Kể từ giây phút đó, tôi biết mình đã trở thành một phần, dù rất nhỏ bé, của “tổ ấm” mới này.
Ngày bé thơ còn nhớ
Ta dắt tay nhau tới trường.
Vào trong lớp học mến thương bạn bè
Lớp 9A chúng mình, 40 đứa học trò “nhất quỷ nhì ma”, chẳng đứa nào giống đứa nào. Cảm giác thật buồn khi đọc một bài viết mà bên cạnh tên đứa này không có những đứa khác. Cảm giác thật hụt hẫng khi nhìn tấm ảnh thiếu đi dù chỉ một thành viên. Từ khi nào chúng ta đã trở thành một khối không thể tách rời bạn nhỉ?
Yêu lớp mình – yêu trọn vẹn 40 thành viên. Làm sao tôi có thể quên đi cái Ly hay cười, chị Ánh hồn nhiên, Anh Duy lớp trưởng …?
Và nhất là làm sao quên được “người ấy”, người mà tôi biết sẽ chẳng bao giờ có thể nói hết những suy nghĩ của mình với “ấy” được.
Thầy cô thân yêu bao kỷ niệm giờ đã qua. Em vẫn còn nhớ mãi giọng nói hiền từ của thầy mỗi khi giảng bài. Em vẫn mang trong tim ánh mắt ấm áp của cô mỗi giờ lên lớp.
Liệu đó có phải là một cơn ác mộng khi một sớm tỉnh giấc, bỗng dưng thấy mình không còn là người học trò nhỏ mà thầy cô đã chắp cánh ước mơ?
Thèm được thêm một lần ngồi trong giờ văn, thêm một lần đùa giỡn nhau trong giờ thể dục, thêm một lần lặng yên nghe lời cô Lê giảng những triết lý cuộc sống và ít ra cũng mong được thêm một lần được ra hành lang ngồi học thuộc cho dù chỉ là một đoạn văn.
Nhưng… sao chúng “đắt giá” đến thế? Em biết mình sẽ chẳng thể quay trở về ngày xưa ấy được nữa rồi, dù có bao nhiêu tiền đi nữa.
Hè về phượng buồn, tiếng ve cũng buồn
Nghe trong tim sao thiết tha.
Quá khứ là thứ gì đó đẹp đẽ mà xa vắng. Những người bạn thuở thiếu thời, những người thầy mình hằng yêu quý, có bao giờ ta muốn quên đi? Tất cả những điều đó, tôi sẽ không lưu giữ nó trong kí ức, tôi sẽ cất giữ trong trái tim mình.
Dù bao năm tháng có trôi qua đi nữa, dù tuổi già có làm tôi lú lẫn thì chúng vẫn ở đó, vẫn nguyên vẹn như thuở nào. Trong lành và ấm áp. Mùa hè này, ở khắp mọi nơi, bao nhiêu người bạn học sắp phải chia tay nhau? Bao nhiêu lớp học giờ đây sẽ chỉ là quá khứ?
Tôi buồn, và tôi biết bạn cũng buồn.
Chúng ta, dù ở phương nào, đều sẽ thấy luyến tiếc khi phải rời xa dãy bàn, dãy ghế, rời xa phòng học thân quen… Những tích tắc cuối cùng của 1460 ngày bên nhau đang dần trôi đi.
1460 ngày – không đủ để nói hết những điều mình muốn nói, không đủ cho những giờ phút vui vẻ mà chúng ta đã kề bên nhau.
1460 ngày – không bao giờ là đủ.
Thời điểm này đây, lúc phượng vĩ nở rộ, lúc ve hè kêu râm ran, thời điểm mà lớp đàn em chúng ta trao nhau những dòng lưu bút của mùa hạ cuối. Hãy tận hưởng những giờ phút cuối cùng ở bên bạn bè mình nhé hãy biết trân quý khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời bạn. Bởi lẽ giảng đường cấp 3 rộng lớn thật sự dễ làm con người ta lạc lõng .
Bạn sẽ chẳng thể tìm lại được cảm giác của một thời áo trắng tinh khôi ấy ở bất kì nơi đâu nữa. Đến bên nhau, nắm tay nhau, cùng hát vang… Cho thầy cô, cho mái trường, cho bạn và cho tôi… Để rồi chúng ta biết mãi mãi, mình thuộc về nhau.
Buổi chiều đã tàn và dần khuất trong đêm, những ánh đèn vàng đã chiếu sáng, những cơn gió hình như đã nhẹ nhàng hơn, nhưng đâu đó vẫn còn có một người lặng lẽ đi trong mưa với mênh mông nỗi nhớ …
Theo Diễn đàn Kiến Thức