TRUYỆN NGẮN

Anh vẫn luôn ở đây

 Anh vẫn luôn ở đây

Ngay ở đây, ngay lúc này, nụ cười ngọt ngào của anh vẫn luôn dành cho em.

Nguyên là một nhà thiết kế thời trang. Cô yêu thích công việc này bởi nó đòi hỏi sự sáng tạo. Việc khắc họa những họa tiết trên lớp vải mềm đã trở thành niềm đam mê của cô khi còn nhỏ. Lớn lên rồi, Nguyên đi theo tiếng gọi của ước mơ và khát vọng. Miệt mài bước theo con đường này suốt ba năm, cô góp nhặt cho mình được một chút thành tựu.

Màn đêm buông xuống trên thành phố dài, ngoài trời đổ cơn mưa. Những giọt mưa bay bay trong không trung, rơi xuống chạm vào mặt đường rồi tan biến như những bọt nước vô danh. Tiếng mưa đập vào cửa kính, tiếng gió len lỏi mang theo cái lạnh thấu xương tràn vào nhà. Anh vẫn luôn ở đây

Trên ghế sofa, Nguyên tựa mình vào vai Duy rồi xem phim. Màn hình tivi chớp nháy liên tục, các chuyển động của diễn viên cực kỳ lôi cuốn và hấp dẫn. Trong khi Duy còn đang chăm chú theo dõi diễn biến thì Nguyên ngước đôi mắt đen nhìn anh nói:

– Em thích mưa!

– Anh biết. Anh vẫn luôn ở đây

Giọng nói ấm áp của Duy truyền đến thứ âm thanh ngọt ngào. Anh khẽ hôn lên mái tóc mềm rồi kéo cô tựa vào người mình. Hơi ấm từ lòng bàn tay thon thả trong tay anh cũng cứ đều đều mà sưởi ấm bàn tay anh, tâm hồn anh. Bất chợt, đáy mắt cô long lanh.

– Duy à! Em có chuyện này muốn hỏi anh.

Ánh mắt của Duy vẫn dừng chân nơi bộ phim hành động đang tiếp diễn trước mặt, giọng anh đều đều đáp lại:

– Ừ, em nói đi. Anh vẫn luôn ở đây

– Nếu lỡ một ngày em tự nhiên biến mất, anh có hận em không?

Lúc này đây, sự bình tĩnh trong anh bắt đầu dao động. Rời mắt khỏi thứ ánh sáng xanh, ánh sáng vàng, anh quay sang nhìn cô, đôi lông mày nhíu lại:

– Không phải em muốn chia tay anh đấy chứ? Dù bất cứ giá nào anh cũng không buông tay đâu. Anh vẫn luôn ở đây

Nguyên bật cười trước khuôn mặt nhăn nhó của anh, hai bàn tay cứ thế tự vòng qua eo ôm chặt người bên cạnh, cô lắc đầu nói:

– Khó khăn lắm chúng ta mới được ở bên nhau. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em vẫn muốn cùng anh đi hết con đường này.

Quả thật để có được ngày hôm nay, cả hai người họ đã cùng nhau cố gắng rất nhiều.

Là một người ở tỉnh lẻ lên thành phố học tập, Nguyên hay giam mình ở những quán cà phê để tìm lấy sự yên tĩnh. Cô không thích sự náo nhiệt, xô bồ của thành phố rực rỡ ánh đèn này. Rồi một ngày cô va phải anh, ly cà phê đổ xuống và để lại chi chít những vệt ố vàng trên chiếc áo sơmi trắng. Thay vì bày tỏ thái độ khó chịu, anh chỉ mỉm cười lắc đầu. Rồi họ gặp lại nhau thêm đôi ba lần nữa, từ người lạ thành người quen, người quen thành người thương. Chớp mắt một cái đã ba năm ở bên nhau.

Khi đã yêu rồi, Nguyên muốn được ở bên Duy mỗi ngày. Chỉ cần tia nắng đầu tiên ghé thăm, cô có thể dễ dàng nhìn ngắm khuôn mặt của người mình yêu mà mỉm cười. Niềm hạnh phúc kéo dài chưa bao lâu, bố Nguyên phát hiện cô đã chuyển từ ký túc xá ra sống chung với người yêu. Anh vẫn luôn ở đây

Một buổi chiều đi học về, trời mưa rả rích, Nguyên nhận được điện thoại từ bố:

– Con đang ở đâu? Bố muốn đến thăm con. Anh vẫn luôn ở đây

Thay vì trả lời, Nguyên bất giác hỏi lại:

– Bố lên thăm con ạ?

Cuộc gọi bất ngờ khiến Nguyên không kịp chuẩn bị tinh thần. Qua những lần hỏi thăm trước đó, Nguyên luôn nói rằng mình đang sống với bạn. Nếu để bố biết chuyện, Nguyên không tránh khỏi sự phản đối của gia đình. Và rồi ngày cô lo sợ cũng đã tới. Đầu dây bên kia, bố Nguyên gặng hỏi một lần nữa:

– Bố hỏi là con đang ở đâu? Anh vẫn luôn ở đây

– Con vẫn đang ở ký túc xá của trường ạ!

Nguyên nhanh miệng trả lời, trong lòng không giấu nổi sự sợ hãi. Nhưng cô tính rồi, trước khi bố lên đây, Nguyên sẽ quay trở về ký túc xá ở nhờ Trúc. Chỉ cần làm như vậy, bố cô sẽ không thể nghi ngờ.

– Bố đang ở trong ký túc xá của con. Anh vẫn luôn ở đây

Câu nói ấy khiến cô sững người, gương mặt thất thần, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Duy từ trong bếp nói vọng ra:

– Hôm nay em muốn ăn món gì? Anh vẫn luôn ở đây

m thanh ấy nhẹ nhàng lọt vào tai của người đang gọi đến. Thấy con gái không đáp lời, ông tức tối nói:

– Ai cho mày chưa gì đã sống chung với người ta? Con gái con nứa, bố dặn bao nhiêu lần rồi sao mày không nghe?

Nhịp tim dồn dập, giọng ông oang oang trần về bên tai cô. Bần thần cúi mặt, Nguyên lí nhí đáp lời:

– Con xin lỗi bố. Con…

Tiếng nấc trào lên khiến cô không thể nói thành lời. Bắt được thời cơ, khoảng lặng chen chân vào giữa cuộc trò chuyện của họ. Mãi một lúc sau, ông mới trấn tĩnh lại để hỏi: Anh vẫn luôn ở đây

– Mày với nó đã sống chung với nhau bao lâu rồi?

– Dạ… sáu tháng. Anh vẫn luôn ở đây

Vậy là suốt sáu tháng qua, Nguyên vẫn lén lút giấu giếm gia đình. Con gái chưa kết hôn đã sống với bạn trai, chuyện này ông không thể chấp nhận được. Với tư tưởng cổ hủ của người xưa, dằn lòng ông tuyên bố:

– Nếu mày đã không nghe lời thì không cần nhớ đến cái gia đình này nữa. Từ này về sau, mày muốn làm gì thì làm, người bố này không còn hơi sức đâu mà quản nữa.

– Bố…. Anh vẫn luôn ở đây

Nguyên vội vàng kêu lên nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy. Tiếng “bíp… bíp” vọng lại khiến cô òa khóc nức nở. Từ căn bếp đi ra, Duy ôm cô vào lòng an ủi. Đến khi Nguyên bình tĩnh lại, Duy mới biết rõ mọi chuyện.

Vẻ mặt khó chịu biến mất, ánh mắt hiền hòa trở lên trên khuôn mặt anh.

– Vậy mà anh cứ tưởng… Anh vẫn luôn ở đây

Một nụ hôn ngọt ngào đến ngay sau đó. Trong vòng tay Duy, Nguyên trân trọng giây phút ấm áp này. Bởi chỉ mấy tiếng nữa thôi, hơi ấm này có thể sẽ mãi mãi không thuộc về cô nữa. Gần kề bên anh, cảm giác yêu và được yêu luôn nồng nàn như ngọn hải đăng ở trên biển. Phía sau lớp kính thủy tinh kia, mưa vẫn đều đặn tuôn rơi. Thỉnh thoảng, nó dừng chân nghỉ ngơi. Để rồi khi tiếng lá cây bắt đầu xào xạc trở lại, gió đến mang theo cơn mưa quay trở về.

Ồn ào quanh Nguyên lặng dần, cả căn phòng tối om nhưng ấm. Từng cơn gió heo may luồn qua tóc Nguyên man mát, cô siết chặt bàn tay anh, ngả đầu cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu. Rồi Nguyên mỉm cười. Và người kia cũng mỉm cười. Anh vẫn luôn ở đây

Trời vừa tờ mờ sáng, Nguyên mở mắt. Cô chầm chậm bước xuống giường, để chăn lại ngay ngắn, cố gắng không đánh thức người bên cạnh. Bàn chân chạm xuống sàn nhà lạnh buốt, Nguyên khẽ rít lên. Sau một đêm mưa, cái lạnh vẫn ôm ấp không chịu rời đi.

Kéo vali để trước bậc cửa, Nguyên bước nhẹ nhàng trở lại căn phòng quen thuộc. Người trên giường vẫn đang ngủ say, cô đặt một nụ hôn cuối cùng lên trán anh, đáy mắt bỗng rưng rưng. Bây giờ chia xa, đến ngày gặp lại anh còn yêu em không? Đó là câu hỏi mà cô không thể nắm chắc trong tay câu trả lời. Chỉ biết rằng nếu hôm nay không đi, mãi mãi cô sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Chỉnh lại tấm chăn cho người mình yêu, ghi nhớ khuôn mặt anh trong tâm trí, bước chân kia vội vã rời khỏi hơi ấm quen thuộc. Nhìn căn nhà một lần cuối, cánh cửa trong tay cô dần dần khép lại. Bỏ lại đây một khoảng trời, mỗi bước cô đi làm một giọt lệ rơi.

– Bác tài, cho cháu tới sân bay. Anh vẫn luôn ở đây

Trên đường rời khỏi thành phố, Nguyên đưa tầm mắt mình về phía tấm kính đã nhờ nhờ do vết mưa để lại. Sau một lớp thủy tinh, dòng người qua lại đông đúc. Nơi này đông vui là thế nhưng không giữ chân được ước mơ của Nguyên. Thanh xuân của mình, Nguyên muốn tự do sải cánh đến những chân trời mới. Được gặp Duy xem như là một món quà bất ngờ mà ông trời dành tặng cô. Khi niềm vui qua đi, lòng nhiệt huyết trong cô lại sục sôi. Nó không ngừng vẫy gọi, không ngừng thôi thúc cô tiến về phía trước. Anh vẫn luôn ở đây

Đoạn đường quen thuộc dần dần trở nên lạ lẫm trong đáy mắt. Nguyên bước xuống xe, để lại sau lưng những kỷ niệm, những buồn vui của một thời tuổi trẻ. Có lẽ người ta sẽ nói cô ích kỷ, bỏ mặc người mình yêu để chạy theo tương lai phù phiếm. Vậy thì đã làm sao, bước chân cô không cho phép mình chỉ đứng yên một chỗ. Thời gian cứ chầm chậm thoi đưa không bỏ sót một ai. Nếu bây giờ không thực hiện, cả cuộc đời còn lại cô cũng sẽ không thể thực hiện được. Đối với Nguyên, chuyến đi này chỉ đơn giản là để thỏa mãn sự sáng tạo trong cô. Bay đến miền đất mới, ngòi bút trong tay cô mới có thể phát huy hết tiềm năng của mình. Và đến khi máy bay cất cánh cũng là lúc Duy tỉnh giấc. Anh vẫn luôn ở đây

Khác với mọi hôm, hương vị tình yêu của bữa sáng không còn len lỏi vào trong căn phòng ấm áp này nữa. Duy bước xuống giường, anh chỉ nghe mỗi âm thanh của bước chân mình vang lên trong gian nhà tĩnh lặng. Ngó nghiêng một hồi, anh nhận ra sự tồn tại của Nguyên đã không còn nữa. Quay trở lại phòng tìm điện thoại, ngón tay chợt dừng khi dòng tin nhắn hiện lên. Anh vẫn luôn ở đây

– Xin lỗi anh, đừng tìm em nữa. Anh vẫn luôn ở đây

Rồi sau phút giây ngỡ ngàng, Duy gọi điện cho Nguyên. Cuộc gọi năm lần bảy lượt phát đi nhưng không nhận được tín hiệu hồi âm. Bất lực khi liên lạc với cô, Duy gọi điện hỏi thăm những người bạn thân Nguyên. Thay vì cho anh sự hy vọng, Duy đau đớn vì bị bỏ rơi. Anh vẫn luôn ở đây

Sống một mình trong căn nhà ấy, Duy lục tìm lại những mảnh ghép kỉ niệm của hai người. Từng dấu chân anh đặt qua, khuôn mặt Nguyên vẫn rạng rỡ nụ cười. Trên ghế sofa, Duy ngày đêm xem lại những tấm hình, những kỷ vật cũ để khỏa lấp nỗi nhớ sâu trong lòng mình. Ngày qua tháng lại, anh vẫn một lòng chờ cô quay trở về.

Khi đặt chân đến kinh đô thời trang hoa lệ Paris, Nguyên bắt tay vào làm việc. Lúc nhận được lời mời của David, Nguyên đã phân vân rất nhiều. Cuối cùng sau nhiều đêm dài suy nghĩ, Nguyên quyết định đi theo tiếng gọi của trái tim. Buộc phải rời xa người mình yêu không phải là chuyện dễ dàng nhưng cô chấp nhận. Để tốt cho tương lai của cả hai người, Nguyên âm thầm ra đi. Tình yêu của cô vẫn còn đó, vẫn luôn dành trọn cho anh. Chỉ là… đến lúc quay trở về, Duy còn dành cho cô một góc nhỏ trong trái tim mình hay không? Anh vẫn luôn ở đây

Hai năm trôi qua, Nguyên đã trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng. Cầm tấm hình Duy trên tay, cô mỉm cười: Anh vẫn luôn ở đây

– Đã đến lúc phải trở về rồi. Anh vẫn luôn ở đây

Khi đặt chân xuống máy bay, nơi Nguyên tìm đến đầu tiên là căn nhà cũ. Đi qua cánh cổng, Nguyên chậm rãi bước vào. Sau lưng cô, ánh mặt trời đã dần dần ngả về phía Tây, chiều hoàng hôn buông xuống. Anh vẫn luôn ở đây

Đứng trước cánh cửa quen thuộc, tiếng chìa khóa lạch cạch tra vào ổ. Bước vào nhà, mọi thứ vẫn còn nguyên như mới ngày hôm qua. Dựng vali vào một góc, bàn tay Nguyên chậm rãi lướt qua những đồ vật quen thuộc. Đáy mắt cô ươn ướt, kỷ niệm ngày xưa ùa về. Anh vẫn luôn ở đây

– Nguyên! Anh vẫn luôn ở đây

Có tiếng nói vang lên từ phía sau, Nguyên giật mình quay lại. Đối diện Nguyên, Duy cứ nhìn chăm chăm vào cô. Anh vẫn luôn ở đây

– Em… Anh vẫn luôn ở đây

Chưa đợi cô nói hết câu, Duy vội vàng chạy đến ôm cô thật chặt. Hơi ấm ngày xưa quay về, cả hai người xúc động nói không nên lời. Hóa ra anh vẫn ở đây, vẫn luôn một lòng đợi ngày cô trở lại. Bởi một khi đã yêu em, anh cam tâm chờ đợi. Năm tháng trôi qua, biết bao mùa cây thay lá, chỉ riêng tình này không phôi pha. Trải qua nhiều trắc trở, người có lòng vẫn lựa chọn cùng nhau để bước tiếp.

Sáng hôm nay, tia nắng dừng chân bên khung cửa sổ. Nguyên yên bình nép trong vòng tay anh, đáy mắt rưng rưng nói: Anh vẫn luôn ở đây

– Cảm ơn anh đã luôn ở đây để đợi em quay về.

 Anh vẫn luôn ở đây

Tác giả Trần Hàn

Truyện ngắn tuyển chọn từ chương trình nhuận bút Văn học trẻ

Xem thêm bài viết cùng tác giả: Đã từng là

Tags
Show More

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close