THƠ CA

Có người mãi chẳng chịu quên

Có người mãi chẳng chịu quên

Có vần thơ nào bỏ ngỏ
Lỡ tay ai rớt bên thềm
Nhẹ nhàng cài khung cửa sổ
Này em, cất vào ru êm

Có người nhớ thương tình cũ
Vẫn cười như thể chẳng buồn
Đợi khi màn đêm buông rủ
Mới cho nước mắt mưa tuôn

Có người đi qua lối cũ
Trong đầu vẽ lại cảnh xưa
Con đường, hàng cây vẫn đủ
Người đi, thiếu lại hoá thừa

Có người xa rồi vẫn nhớ
Xa rồi vẫn chẳng thể quên
Tên ai vọng từng nhịp thở
Nghẹn trong tiếng nấc yếu mềm

Có người mãi chẳng chịu quên
Chuyện xưa buồn vui nhớ hết
Miền ký ức cũ không tên
Bủa vây lòng người phát mệt

Có một chuyện tình dang dở
Người níu người nhất định buông
Để khi thu về lá đổ
Riêng ai ôm mảnh tình buồn.

Tác giả Đỗ Thị Thu Huyền

Xem thêm bài viết cùng tác giả:

Có người mãi chẳng chịu quên Có người mãi chẳng chịu quên
Có người mãi chẳng chịu quên – Đỗ Thị Thu Huyền

Lời bàn:

Có người mãi chẳng chịu quên là một bài thơ sáu chữ đẹp, đẹp cả về hình thức và nội dung. Những câu thơ đầy hình ảnh như: Có vần thơ nào bỏ ngỏ/ Lỡ tay ai rớt bên thềm; Tên ai vọng từng nhịp thở/ Nghẹn trong tiếng nấc yếu mềm. Một tình yêu mà một người níu một người buông, một người nhớ, người kia đã quên lâu rồi. Tiếng thơ tha thiết, phảng phất như lá thu rơi, cơn gió thảng, làm người ta da diết mơ màng. Lòng người con gái khi yêu được bày tỏ ra với đầy đủ sắc thái: kiên cường, mạnh mẽ nhưng cũng yếu mềm khi đêm về, Thu Huyền phải chăng bằng sự trải nghiệm tình yêu của chính mình hay bởi sự đồng cảm, một tâm hồn nhạy cảm nắm bắt những cảm xúc của thi nhân, chỉ biết tiếng lòng thổn thức như tràn ra khỏi vần thơ làm lòng người khắc khoải.

Tác giả cũng ghi đậm dấu ấn cá tính của riêng mình khi thốt lên: Miền ký ức cũ không tên/ Bủa vây lòng người phát mệt, bởi những nhớ nhung dồn nén không thể chịu thấu, nay bộc phát vỡ òa ra chăng? – Cô gái nặng lòng với mối tình vỡ, yếu đuối khóc một mình trong đêm, vẻ mặt kiên cường cũng lùi tan khi đi qua con đường, đi qua kỉ niệm, tiếng thốt lên “phát mệt” giống như giọt mưa rơi trong đêm phá vỡ khung cảnh yên tĩnh nhưng chẳng đủ xua đi nhớ nhung, xua đi hình bóng người cũ.

Có người mãi chẳng chịu quên bài thơ trữ tình, đằm thắm sẽ kéo bạn vào một chuyện tình mùa thu thiết tha, dang dở cùng những giây phút lắng lòng yếu đuối nhưng không hề ủy mị.

Tags
Show More

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close