THƠ CA

Có những ngày ta mãi mãi không quên

Có những ngày ta mãi mãi không quên

Có những ngày ta mãi mãi không quên
Cả thành phố cùng gồng mình chống dịch
Là một nốt trầm hay một cú hích
Để ta nhìn lại, cùng tiếp bước đi lên

Có những ngày thành phố mãi không quên
Những tiếng hú còi đêm khuya xé ruột
Dây chăng lối: CÁCH LY, lập ngay chốt
Khử khuẩn tung mù, bên đó có F0.

Có những ngày cả thành phố ngóng trông
Kết quả test từng lần của F1
Bàng hoàng nghe tin F nào bị sốt
Cầu mong sao chỉ cảm cúm thông thường.

Có những ngày cả thành phố xót thương
Bệnh nhân này, tiếc rằng…không qua khỏi
Bệnh nhi kia, than ôi, mới vài tháng tuổi!
Thai phụ này cũng phải khăn gói cách ly.

Mỗi con người học cách bớt sân si
Cùng chung tay giúp đồng bào lúc khó
Những ATM gạo mọc lên từ đó
Những bữa cơm thiện nguyện chứa chan tình

Cuộc giải cứu nông sản bất thình lình
Mỗi người một tay, hết veo trong chốc lát
Những nụ cười đan xen giọt nước mắt
Khi nhận quà của những mạnh thường quân.

Tình Bắc – Nam tưởng xa, hóa rất gần
Từng chuyến xe cứ miệt mài Nam tiến
Bác sĩ thủ đô xung phong ra chiến tuyến
Cùng miền Nam đuổi Covid hung tàn

Thanh niên trẻ chẳng ngại khó, gian nan
Những bà mẹ giấu nỗi lòng chẳng ngỏ
Những người cha gác ưu tư đâu đó
Cậy người nhà chăm sóc đám con thơ.

Đến lúc rồi, ta phải tỉnh cơn mơ
Cùng nhau sống trong thời “bình thường mới”
Thông điệp 5K chẳng đơn thuần lời nói
Mà đi sâu vào cuộc sống từng nhà.

Rồi như bỗng trở lại những ngày xa
Những ngày Hà Nội vẫn thời bao cấp
Giấy đi đường chỉ dành việc cần, gấp
Đi chợ mua đồ theo phiếu đã ghi.

Chốt chống dịch từng con ngõ, đường đi
Lúc nào cũng dăm ba người túc trực
Chiều tối muộn hay buổi trưa nóng nực
Vẫn có người canh gác, giữ “vùng xanh”.

Những hàng quán, cửa hiệu vắng lạnh tanh
Nhân viên mất việc, ngồi thở dài hiu hắt
Dân công sở vẫn nhoài người tất bật
Báo cáo, họp hành tất thảy tại gia.

Học sinh học hành, thi cử từ xa
Trẻ mầm non ở nhà …trông bố mẹ
Mùa chia ly chưa bao giờ buồn thế
Bế giảng tại nhà, thiếu cả những cái ôm.

Thương lắm,
Những chiến sĩ áo trắng vất vả sớm hôm
Nguy hiểm cận kề, căng mình làm lá chắn
Mặc bảo hộ cả ngày, mồ hôi như tắm
Ngủ dưới nền, nhường chỗ các bệnh nhân

Thương lắm,
Những đôi mắt sâu trũng những quầng thâm
Rau củ đầy đồng, chẳng buồn thu hoạch.
Dân lao động ở nhà trong giãn cách
Lấy tiền đâu trang trải, sống qua ngày?

Thương lắm,
Người bệnh nặng, đau ốm bấy lâu nay
Đến viện khám, sợ nhỡ may lây chéo
Sức chẳng nhiều, như lá cây chực héo
Ngọn gió nhẹ hều cũng đủ cuốn bay.

Thương lắm thành phố tôi những ngày này
Thương những người con bỗng thành chiến sĩ
Trong cuộc chiến sinh tồn không ngừng nghỉ,
Trong cả chiến trường cuộc sống mưu sinh.

Gửi yêu thương đến thành phố chúng mình
Mong bình an sẽ sớm ngày gõ cửa
Covid bị đánh bay, chẳng hoành hành nữa
Trả lại chúng ta cuộc sống an bình.

Qua đêm tối sẽ là ánh bình minh.

 

Tác giả: Đỗ Thị Thu Huyền

Có những ngày ta mãi mãi không quên Có những ngày ta mãi mãi không quên
Có những ngày ta mãi mãi không quên

 

Lời bàn: Dịch bệnh Covid19 xuất hiện và lan rộng trên toàn thế giới, nó có sức lây lan nhanh và ảnh hưởng tới sức khỏe, công việc của tất cả mọi người. Vì dịch bệnh, mọi thứ trong cuộc sống này của chúng ta bị xáo trộn, đảo lộn. Nếu mai này, bệnh dịch chấm dứt, mỗi chúng ta lại được đi lại bình thường, vui chơi bình thường, không còn bóng dáng Covid nữa thì những ngày tháng ấy cũng vẫn sẽ khắc ghi trong tim mỗi người: có đau thương, có đoàn kết, có thương yêu, có hoảng loạn… tất cả cảm xúc ấy đều chân thật, mạnh mẽ và được thể hiện chân thực, trữ tình trong bài thơ “Có những ngày ta mãi mãi không quên”

Tags
Show More

Related Articles

1 thought on “Có những ngày ta mãi mãi không quên”

  1. Tôi thích tác phẩm “có những ngày ta mãi mãi không quên” của tác giả Đỗ thị thu huyền. Trân trọng những sự hi sinh cao cả của các chiến sĩ áo trắng. Tận đáy lòng mình tôi nguyện cầu cho Việt Nam được bình yên và covid bị đánh bay.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close