TRUYỆN NGẮNVăn học Tuổi trẻ

Đóa hoa trong tim

Truyện ngắn tình yêu của tác giả trẻ Thường Duy

Đóa hoa trong tim

Trong cuộc đời học sinh, có hai tiếng trống hầu như ai cũng đều mong đợi. Một, là tiếng trống tan trường. Điều này tồn tại một cách hiển nhiên như chân lý và theo lẽ thường nó không có gì đáng nói. Hai, là tiếng trống báo hiệu giờ chơi. Điều này không hẳn đúng trong mọi trường hợp vì có người nhận thấy rằng, Phương không có chút hứng thú nào đối với giờ chơi, nếu không nói là ghét.

Khi tiếng trống vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong trường, giáo viên đặt một chân ra khỏi cửa, Phương lập tức kéo ghế đứng lên. Cô nàng bước ra khỏi lớp theo một cách mà người ta nhận xét là nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Giờ chơi qua một nửa, Phương mới lững thững trở về. Lần nào cũng như lần nào, cô nàng sẽ nói chuyện rất rôm rả với Hải, cậu bạn ngồi gần đó mấy câu trước khi về chỗ. Khi ăn kẹo, cô nàng cũng chỉ thưởng thức một mình. Điều này trái ngược hoàn toàn với thói quen trước đây. Trước đây, mỗi khi giờ chơi đến, Phương sẽ hồ hởi lôi sách bài tập các môn ra làm, sau đó đem kẹo ra mời người bên cạnh một viên để tỏ lòng biết ơn khi được chỉ cách giải một bài toán phức tạp hay cách chỉnh sửa một câu văn sai cấu trúc. Rất rõ ràng, những thay đổi gần đây là một sự bất thường, và nó đã diễn ra được hai ngày. Vậy mà, với tư cách là người bạn cùng bàn, người chịu trách nhiệm đôn đốc việc học của Phương, Nam chẳng nhận thấy. Cậu ta chỉ biết chăm chú vào bài toán hình hóc búa mà hai ngày vẫn giải không ra.

Phương rất lấy làm khó chịu. Vì thế cô nàng ngang ngược đem vỏ kẹo vo thành một cục, nhét vào túi áo Nam. Đợi cậu ta khó hiểu nhìn sang, Phương giả vờ lơ đi, quay mặt nhìn ra ngoài hành lang. Tiếc thay, cách làm trẻ con đó không mang lại nhiều hiệu quả. Những lần sau đó, Nam không buồn ngẩng mặt lên, mặc cho chiếc túi trước ngực toàn là vỏ kẹo. Giữa họ bắt đầu xuất hiện một lằn ranh ngăn cách, giống như cái vạch kẻ phấn ngoằn ngoèo chia đôi bàn học mà Phương đã vẽ.

Một sự việc đã diễn ra và nó trở thành duyên cớ khiến lằn ranh kia phát triển thành một vách ngăn chắc chắn, đem hai người bạn nhỏ tách nhau ra. Duyên – người đem bài toán đáng ghét kia nhờ Nam giải hộ, trong giờ chơi hôm nay đã chiếm lấy chỗ ngồi của Phương khi cô đi khỏi. Lúc bị đòi lại chỗ, Duyên chần chừ không muốn rời, cô nàng khẩn thiết nói:

“Có thể cho mình mượn chỗ thêm chốc nữa không? Tụi mình sắp tìm ra lời giải rồi.”

Hai chữ “tụi mình” như mảnh xương mắc ngay cổ họng, khiến Phương khó chịu. Lập tức, cô nàng gắt gỏng:

“Không!”

Duyên tiu nghỉu đứng lên nhưng rất nhanh đã tìm được chỗ ngồi lí tưởng hơn. Mượn chỗ của bạn học bàn trên, Duyên xoay ghế ngược lại, mặt đối mặt với Nam và họ chụm đầu thảo luận tiếp. Phương như bị tách hẳn ra, cô bức bối, cố ý tạo ra nhiều tiếng động làm phiền cuộc thảo luận kia. Vì vậy, cô đã bị Nam lớn tiếng hỏi rằng:

Có thể nhỏ tiếng chút không?”.

Câu hỏi thành công đem nỗi bực tức trong lòng Phương đưa lên đỉnh điểm. Đôi mắt cô nàng cay xè nhưng cố chấp trừng thật to với người đối diện. Đoạn, cô nàng đập bàn bỏ đi.

Sau hôm đó, chẳng biết bằng cách nào, Phương đã thuyết phục được cô chủ nhiệm cho mình đổi chỗ. Những ngày không ai làm phiền, Nam rất thảnh thơi nhưng không có tâm tình giải toán. Hình học không gian trở nên chán ngấy. Cậu chẳng thiết với bất cứ chuyện gì. Mà Phương, với tài ăn nói của mình đã trở nên thân thiết với bạn cùng bàn mới, chẳng thèm đoái hoài gì tới Nam. Cô nàng còn rất tài tình trong việc tránh mặt cậu. Việc đó khiến cho chuyện giảng hòa của Nam trở nên vô vọng. Cậu chẳng bao giờ nhìn được mặt Phương một cách trực diện, nói chi tới việc bắt chuyện.

Nam đã nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng cậu quyết định mua kẹo giảng hòa. Ba ngày liền, mỗi bạn học trong lớp đều nhận được một viên kẹo từ Nam và họ đã phát hiện ra một điều đặc biệt: kẹo của ai cũng vị dâu, chỉ riêng Phương là vị socola. Chính Phương cũng nhận ra điều đó nhưng khi bạn học đặt nghi vấn, cô nàng dùng dáng vẻ không quan tâm để phủ nhận, kiên quyết nói rằng “Trùng hợp”. Chỉ là tần suất cong môi cười trộm tăng lên đáng kể. Từ trong trái tim, một hạt giống cựa mình, nảy mầm sinh trưởng. Nam vẫn cứ đều đặn tặng kẹo cho mọi người và cái kẹo mà Phương nhận được vẫn luôn là vị socola. Đến ngày thứ năm, Phương không nhịn được nữa. Lúc ra về, cô gọi Nam lại, đưa năm viên kẹo ra trước mặt:

“Cậu có ý gì?”

Đáp lại cô là một câu hỏi khác:

“Tôi có ý gì, Phương đoán xem?”

Cuộc trò chuyện dừng lại. Hai người không ai rời đi. Kẹo chưa được bóc vỏ nhưng người cầm đã cảm thấy ngọt lịm nơi đầu lưỡi. Hôm đó, mặt trời rất đẹp, chói chang và ấm áp, một tia nắng xuyên qua lồng ngực trẻ, chiếu vào mầm non vừa nhú, làm nó càng thêm tươi tốt. Từ nơi đó nở ra một bông hoa: thơm ngát, đỏ tươi.

 

Tác giả Thường Duy

Xem thêm truyện ngắn hay của Văn học trẻ:

Đóa hoa trong tim - Thường Duy Đóa hoa trong tim
Đóa hoa trong tim – Thường Duy

Bàn luận:

Những câu chuyện tình yêu tuổi học trò luôn là chủ đề yêu thích của những cây viết trẻ. Thường Duy – một tác giả hết sức mới đã tìm đến Văn học trẻ và gửi gắm tác phẩm của mình mang tên “Đóa hoa trong tim”. Giữa đôi bạn ngồi cùng bàn, khả năng xảy ra biết bao chuyện: vui có, giận có, rung động có… để rồi tình yêu ban sơ nảy nở lúc nào không hay.

“Đóa hoa trong tim” sẽ đưa bạn về lại thời học sinh để ta thấy loạn nhịp. Dù chỉ là một câu chuyện ngắn, tuy lời văn chưa sắc nét, còn đôi chỗ dư thừa, tuy nhiên, Thường Duy đã xây dựng được nhân vật có tính cách sống động khiến người đọc như nhìn thấy được cảnh tượng buồn – vui trước mắt để cảm được cái ngọt ngào, ngốc nghếch của tình yêu học trò.

Đọc và để lại bình luận để ủng hộ tác giả mới của chúng ta nhé.

 

Đóa hoa trong tim

 

Tags
Show More

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close