Nghị luận xã hội
Cuộc sống đã cho em bao ước mơ màu hồng
Cảm nghĩ về câu hát cuộc sống đã cho em bao ước mơ màu hồng
Tôi là một cô bé thích nhìn ra cửa sổ để ngắm những hạt mưa nhảy múa trên cành và quan sát từng chồi non, lá biếc để rồi nghĩ nhiều về cuộc sống của mình. Không biết rằng khi viết lời hát “cuộc sống đã cho em bao ước mơ màu hồng, cho em bao khát vọng và tình yêu mênh mông”nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu đã ước mơ gì cho tuổi hồng của mình, riêng tôi, tôi ước thật nhiều, yêu thật nhiều và khát vọng cũng mãnh liệt như những ước mơ.
Tôi đã quen dần với khái niệm về cuộc sống, cuộc đời như quen một người bạn từ khi bước chân vào mái trường. Nó thật giản dị, gần gũi nhưng cũng chứa đựng nhiều bất ngờ, bí ẩn của một thế giới rộng lớn. Cuộc sống hiểu đơn giản là tiếng ong vo ve ngoài vườn, là tiếng mẹ ru em trên võng, là một ngày trôi qua trong ngôi nhà yên bình. Nhưng cuộc sống cũng là một chuỗi thời gian dài của đời người, một vòng tuần hoàn của được – mất, cho – nhận, sinh ra – trở về, buồn – vui…So với cuộc đời mênh mông hết xuân rồi lại hạ, năm này qua năm khác thì con người sống được bao nhiêu năm của tuổi hồng. Vậy đó nên ta phải sống sao cho thật ý nghĩa, thật hạnh phúc, điều làm nên sự kì diệu của cuộc đời chính là ước mơ và khát vọng, còn có một thứ thiêng liêng nữa mà chúng ta gọi đó là tình yêu.
Ai không từng ước mơ những điều kì diệu, những điều mà mình chưa làm được như trở thành một siêu anh hùng để bảo vệ trái đất, trở thành một nàng công chúa nhiều phép lạ giúp ích cho mọi người hay trở thành một bác sĩ giỏi chữa bệnh cho những đứa trẻ nghèo. Dù ước mơ đó có thực tế hay không nếu nó xuất phát từ lòng tốt thì đều đáng được trân trọng. Qua rồi cái thời làm anh hùng hay công chúa, tôi lại ước làm những điều đơn giản. Có lần nhìn bà bước những bước nặng nhọc với cây gậy từ cầu thang xuống, tôi đã ước mình thật khỏe mạnh để có thể cõng bà. Có lần mẹ khổ sở với chiếc máy tính hay trở chứng, tôi ước mình giỏi như một kĩ sư để giúp mẹ sửa chữa. Một lần khác nhìn thấy một đứa bé lang thang ngoài phố, trong khi tôi chẳng có đồng nào dính túi, tôi ước mình có một chiếc bánh mì thật ngon để cho cậu bé và nắm tay cậu nói rằng “bà tiên sẽ hóa phép màu cho những đứa trẻ ngoan”. Lớn lên, tôi dần hiểu ý nghĩa của ca từ “cuộc sống đã cho em bao ước mơ màu hồng”. Phải rồi, chính cuộc sống đã nuôi dưỡng như ước mơ của tôi, cuộc sống mang cho tôi đôi cánh của tương lai và giúp tôi nhận ra những gì mình cần làm trong hiện tại.
Tôi chọn cho mình ước mơ thật bình yên – trở thành một cô giáo dạy văn để ngày ngày đứng trên bục giảng đem chữ viết và tiếng nói của dân tộc mình truyền lại cho thế hệ mai sau một cách đầy đủ và trong sáng nhất. Tôi sẽ nói với các em rằng dù xã hội có nhiều người sống tham lam, ích kỉ, độc ác, vô cảm thì các em cũng đừng để mình bị họ dụ dỗ. Hãy mạnh mẽ đứng đối lập và bảo vệ những điều các em cho là đúng. Tôi sẽ dạy các em cách lắng nghe tiếng nói từ những chồi non, từ nhịp vỗ cánh của chú chim sâu và từ tiếng à ơi của mẹ để thấy đời vẫn nên thơ và đáng sống.
Mẹ tôi bảo “cội nguồn của con người là tình yêu”, với tôi tình yêu không chỉ là cội nguồn của con người mà còn là động lực của những ước mơ.
Tôi yêu mẹ không chỉ vì người đã cho tôi cuộc sống này mà còn vì mẹ đã khóc cùng tôi khi tôi thấy trong lòng buồn bã. Người đã ôm tôi trong những cơn mộng mị bất thường, người tôi nhớ đến dầu tiên khi một ngày nào đó xa nhà. Tôi yêu cha, yêu những tiếng bước chân lặng lẽ đến bên giường quan sát các con say giấc, yêu ánh mắt hiền lành nhưng giả vờ nghiêm khắc mỗi lúc chỉ dạy chị em tôi. Tôi yêu bà tôi, yêu em gái, yêu những người họ hàng thân thuộc như thể yêu chính bản thân mình. Cuộc sống còn nuôi dưỡng tôi bằng tình yêu mảnh đất mình sinh ra, lớn lên, từng con đường, góc phố đều trở nên thân thuộc. Tôi nhớ như in những vết sẹo chằn chịt trên gốc cây khế trước nhà, tôi quên sao được mùi vị ổi chín đầu mùa mà bà tôi trồng hiên sau. Căn nhà chẳng cần rộng lớn lắm đâu, sơn đã tróc màu, rêu phủ lối đi nhưng chỉ cần nơi đó có ba mẹ, có gia đình thì căn nhà trở thành nơi đẹp nhất. Kết thúc một năm học, xa trường, xa bạn bè, thầy cô mới hiểu được nơi đây cho ta những tình cảm thật đẹp của học trò. Này phấn trắng, bảng đen, này gốc phượng già nơi học bài những giờ ra chơi…đã để lại bao nhiêu kỉ niệm. Nhìn mái tóc đã điểm bạc của thầy tôi thấy thương sao những người đưa đò cho bao thế hệ trẻ cặp bến tương lai. Nếu lỡ một ngày nào đó rời xa nơi này, chắc tôi sẽ nhớ lắm bóng dáng những người thân quen và cả những người chưa một lần gặp mặt. Cuộc sống kì diệu cho chúng ta tình yêu đối với quê hương dân tộc, với tiếng nói, chữ viết với chiếc áo dài trắng của chị, chiếc áo bà bà của bà như yêu linh hồn đất nước.
Cảm ơn cuộc sống đã cho tôi một lần được sinh ra, lớn lên, ước mơ và yêu thương. Cảm ơn những người đã ngày đêm dựng xây cho quê hương ngày càng tươi đẹp, cho cuộc đời ngày được yên vui. Tôi sẽ sống như những điều mình mơ ước và phấn đấu cho khát vọng hồng trở thành hiện thực, sống xứng đáng một kiếp người. Dù không đủ sức cho đời một mùa xuân lớn nhưng nguyện làm cánh chim én nhỏ gọi xuân về “Em như hoa Xuân, ngát hương thơm tràn lòng người,
Sắc hương tưng bừng, lá hoa reo mừng đón một mùa Xuân sang