Cuộc thi viết văn
Thanh xuân có cậu
“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm
Kỉ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô
Bạn bè mến yêu ơi vẫn còn nhớ lúc giận hờn.”
Tuổi học trò là tuổi đẹp nhất của mỗi người. Ai ai cũng đều có rất nhiều kỉ niệm vui, buồn trong thời gian này. Những năm tháng đó cũng để lại trong tôi bao cảm xúc khó tả đặc biệt khi ở đó có cậu – chàng trai năm ấy cùng tôi tạo nên tuori thanh xuân vô cùng đáng nhớ.
Tôi là một cô gái sống nội tâm. Hàng ngày lúc ở nhà người lắng nghe tâm sự của tôi là Mập – con chó mà ông nội tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ 14. Đi học về là tôi lại được nó ra tận cổng đón chào vẫy cái đuôi hí hửng. Khi đến trường người tôi thường ngồi một mình học tập hay suy nghĩ vu vơ. Nhưng khi tôi lên lớp 2 do bố chuyển đơn vị công tác nên gia đình tôi cũng đi theo và tôi được chuyển vào một ngôi trường mới có thầy cô bạn bè với bao điều lạ lẫm. Mọi thứ đối với tôi đều mới mẻ. Tôi nghĩ chắc mình sẽ lại một mình như trước. Nhưng khi cậu xuất hiện thì tôi đã có một cậu bạn thân nhất giúp tôi khỏi bị cô đơn lẻ loi giữa ngôi trường hàng nghìn học sinh. Nhà tôi ở đầu ngõ còn nhà cậu ở cuối nên hàng ngày đi đến trường cậu thường qua rủ tôi đi học. Ở lớp chúng tôi còn ngồi cạnh nhau nên tình bạn ngày càng trở nên khăng khít hơn. Mỗi ngày cuối tuần chúng tôi thường đến nhà nhau để cùng học và trao đổi bài tập. Từ đó chúng tôi lúc nào cũng đi cùng nhau và trở thành đôi bạn chẳng thể tách rời. Một ngày đẹp trời nắng chiều xuống hàng cây qua kẽ lá cậu đã ngỏ lời thích tôi tạo cho tôi có rung động đầu đời.
Thời gian cứ thế trôi, cánh hoa phượng cứ ni tiếp nhau năm này qua năm khác mà rơi xuống đất. Những con bướm được ép từ cánh phượng ngày một khô hơn. Có lẽ mọi người nói đúng chẳng ai có thể đồng hành cùng ta mãi mãi và chúng tôi cũng đến ngày phải chia xa. Sau khi công bố kết quả kì thi vào cấp ba thì tôi nhận ra chúng tôi chẳng còn được học chung nữa. Mới ngày nào tôi còn là một cô bé còn bỡ ngỡ khi bước vào ngôi trường tiểu học. Tôi cảm thấy mình như người ngoài hành tin đang bị lạc vào một vùng đất rộng lớn nào đó mà không ai quen biết. Cậu là người đầu tiên bắt chuyện và giúp tôi tự tin, hoà đồng hơn với mọi người.
Năm tôi 10 tuổi có cậu kề bên, năm 15 tuổi cậu vẫn ở đấy nhưng năm tôi 16 tuổi cậu không còn ở bên cạnh nữa. Mọi thứ xung quanh tôi chỉ còn lại hình bóng của cậu. Có lẽ, thời gian dần trôi đi và tình cảm ngày một tăng lên nhưng cũng là lúc chúng tôi phải rời xa nhau để bước vào ngôi trường cấp ba với bao điều mới lạ đang chờ đón phía trước. Lên cấp ba tôi và cậu không còn học chung với nhau nữa nhưng mọi hành hộng và thói quen của tôi vẫn chẳng hề phai mờ. Mỗi buổi sáng tôi vẫn chờ đến đúng 7 giờ và nhớ tới tiếng gọi đi học của cậu nhưng giờ đây chỉ còn mình tôi đi trên con đường làng dài, hẹp. Chẳng còn tiếng cười nói trên đường đến trường. Sẽ không còn ai cãi nhau, để tôi trút giận nữa. Từ giờ tôi đã không còn được ngồi sau chiếc xe đạp cậu đèo để đi cổ vũ đá bóng cho cậu nữa. Những pha bắt bóng cực đỉnh của cậu giờ chỉ còn trong kí ức. Không có cậu cuộc sống của tôi chậm đi và yên lặng hơn trước rất nhiều. Những chiếc áo ấm tôi cởi ra vo tròn nhét vào cặp trong thời tiết không mấy dễ chịu thường được cậu lấy ra gấp ngăn nắp, gọn gàng nay vẫn ở vậy trong cặp với vô vàn nếp nhăn. Không có cậu chiếc cặp sách đeo trên vai giống như tôi đang phải cõng hòn đá nặng cả chục kí. Chẳng còn ai để sách vở vào cặp sau mỗi giờ tan trường. Đó là hành động nhỏ nhưng làm tôi nhớ mãi và tạo cho tôi cảm giác rung động. Còn đâu người thầy giáo tí hon giảng tôi những bài toán khó hay đưa ra những lời khuyên mỗi khi buồn thậm trí còn làm mặt xấu để tôi cười. Thực sự lúc đó tôi thấy cậu vô cùng dễ thương. Bây giờ tôi phải làm mọi thứ một mình mà chẳng có ai giúp đỡ. Tôi thích cảm giác được xoa đầu hết sức dễ thương của cậu mặc dù nó làm đầu tóc tôi rối bù xù. Không có cậu tôi phải làm mọi thứ một mình và mất đi một bao cát để tôi trút cơn giận. Chẳng còn ai lắng nghe, an ủi, động viên mỗi khi tôi buồn. Những lời khen khi tôi được điểm cao hay làm việc tôi cũng biến đâu mất. Còn đâu những ngày nghịch nước dưới mưa rồi về bị bố mẹ mắng. Tôi muốn hàng ngày được đọc những bài thơ có cách gieo vần hóm hỉnh do cậu viết. Có những lúc tôi muốn quay ngược thời gian trở về quá khứ để nói lời xin lỗi cậu. Chính sự bướng bỉnh, ngang ngược của một cô bé mới lớn khiến tôi làm rất nhiều chuyện sai với cậu nhưng chưa một lần nói lời xin lỗi. Không chỉ vậy tôi còn muốn nói lời cảm ơn vì tất cả mọi thứ cậu giành tặng đặc biệt là sự rung động đầu đời mà tôi không thể quên.
Hai năm trôi qua thiếu đi hình bóng cậu đã giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Cậu biết không năm học vừa qua tôi đã giành được một số điểm khá cao và đứng thứ nhất lớp đấy. Chắc hẳn nếu cậu ở đây sẽ khen tớ và giành một cái xoa đầu đầy dễ thương? Tôi không còn phụ thuộc vào cậu nữa. Tôi đã dần biết cách tự an ủi bản thân và làm mọi thứ một mình. Tôi phải hoà mình vào vòng xoay của cuộc sống, không ngừng học tập và làm mọi thứ để lấp đầy khoảng thời gian rảnh rỗi của mình. Thậm trí tôi không cho mình khoảng thời gian riêng hay một phút dừng lại vì tôi sợ hình bóng cậu lại hiện lên. Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống thì hình ảnh cậu lại xuất hiện trong tâm trí tôi. Có lúc tôi đã suy nghĩ và viết:
“Cầm trên tay bài thơ
Ngày xưa cậu sáng tác
Bao kí ức ùa về
Thời học trò lúc trước
Nước mắt tôi lại rơi
Vì sao cậu biến mất?”
Tôi vừa đọc vừa khóc, nhưng không thể không thừa nhận, thanh xuân là một cuốn sách đầy vội vã. Nó bắt đầu và kết thúc lúc nào mà tôi chẳng hay biết.
Bây giờ tôi đã trở thành một cô gái lớp 11 trưởng thành hơn cùng với đó là những ước mơ hoài bão của mình. Cảm ơn cuộc sống đã dành tặng chúng ta một món quà vô cùng quý giá, đó chính là thanh xuân. Một thanh xuân tràn đầy những năng lượng, chờ mong, khát khao, tò mò, đấu tranh, hy vọng, tin tưởng và đặc biệt một thanh xuân đầy ý nghĩa khi có cậu. Mai sau dù thành công hay thất bại thì tôi sẽ không bao giờ quên cậu – người đem tới cho tôi một thanh xuân tươi đẹp.
Tác giả: Đỗ Thị Lan Hương – Tác phẩm đạt giải tuần cuộc thi viết “Mùa yêu đầu”
Có lẽ ai cũng có một thanh xuân thật đáng nhớ đúng không? Thanh xuân có đầy niềm vui pha chút nỗi buồn và không thiếu một chút nuối tiếc đúng không? Khi tôi nói đến thanh xuân thì có rất nhiều người liên tưởng với những thứ tốt đẹp, những thứ mà chỉ có thanh xuân vốn có mạng lại nhưng điều đáng nhớ nhất chính là cái mà bạn đã trải qua. Không chỉ bạn mà riêng bản thân của chính tôi cũng đã nhớ những kỉ niệm khó phai của thanh xuân năm ấy .”Thanh Xuân có Cậu” hay nói chính xác hơn là “thanh xuân năm ấy tôi đã từng có cậu”.
Tôi vốn là cô gái không hề hoàn mĩ không phải vì tự ti hay là hạ thấp bản thân mà vốn xét về nhan sắc thì thua kém, xét về giao tiếp tôi ít bạn bè, xét về hoc tập tôi chỉ xếp loại khá đi lên, chiều cao có thể nói chung chung xét về xã hội người ta gọi là nấm lùn vì người tôi cũng khá đầy đặn,… Năm đó tôi tròn 15 tuổi cái tuổi mà hay khám phá hay hiếu kì tò mò nhất , tuổi mới lớn mà và tôi cũng đã bắt đầu biết yêu là gì. Thật sự tôi đã biết yêu và người tôi yêu chính là cậu người con trai mang đến tất cả và rồi của mang đi tất cả chỉ còn dư âm chỉ còn cái gọi là thanh xuân có cậu, nó đã cô đọng trong tôi rất nhiều. Chàng trai ấy là chàng trang mang hơi thở mang nụ cười mang trái tim và hơi ấm nồng nàng nhất mà lần đầu tiên người con gái biết yêu như tôi cảm nhận được.Chàng trai ấy chỉ hơn tôi 1 tuổi năm đấy anh ấy tròn 16. Câu chuyện chúng tôi nó được mở màn như một câu chuyện cổ tích vậy cũng có thể xem đây là câu chuyện tuổi học trò mà ai cũng từng trải qua những mỗi câu chuyện lại có nhiều diễn biến và hoàn cảnh khác nhau hoàn cảnh chúng tôi gặp nhau chính là hội thi nhảy toàn trường. Trường tôi khá nhỏ của một tỉnh không lớn nhưng có đủ điều kiện và vật chất sinh hoạt vô tình năm đấy trường có hoạt động tổ chức cho các khối từ 9 đến 12 dự thi khi phát động thì lớp lại chọn ra để cùng chọn lọc bài và điệu nhảy. Chiều hôm đó lớp tôi tập cùng buổi với lớp của anh ấy. Một người con gái từ tầng 2 nhìn xuống sân của dãy khối 11 anh vô tình nhìn anh ấy lộ ra một nụ cười trên khuôn mặt như vừa chịu phải một cơn mưa vậy tôi lúc đó vừa mới từ nhóm nhảy đi ra người ướt sũng , cậu ấy cũng đáp lại tôi bằng ánh mắt và nụ cười khiến tôi siêu lòng chúng tôi tìm hiểu và yêu nhau từ buổi gặp lần đầu tiên đó. Lẽ nào người ta hay nói chúng tôi yêu nhau từ ánh nhìn đầu tiên, khi yêu anh ấy nói với tôi rằng:” Nếu không vì ánh nhìn đó nếu không vì nụ cười duyên đó thì anh cũng không để mắt đến em cũng chẳng biết em để rồi chúng mình nên duyên như vậy, chắc là do ông trời sắp đặt để anh vô tình gặp được em rồi yêu em”. Yêu tôi chưa có kinh nghiệm, tôi chưa từng trải, chưa biết khái niệm yêu là gì, chưa hiểu được cảm xúc phải có khi yêu như thế nào ra sao. khi tôi bắt đầu dường như những cái tôi không biết thì tôi như đã học được cách yêu. Khi có cậu ấy tôi đã biết mọi thứ biết thế noà là quan tâm chăm sóc biết thế nào là an ủi sẽ chia biết thế nào là giận hờn,….. Cũng chính cậu ấy mang đến cho tôi rất nhiều rồi cũng chính cậu ấy mang đi rất nhiều nước mắt mang đi cả nụ cười của tôi, dường như trong lòng tôi mang nhiều oán trách, trách bản thân mình sao quá trẻ con trách bản thân mình sao quá bướng tại sao không chịu hiểu chuyện để rồi tôi đánh mất cậu để rồi cậu đi còn tôi ở lại, bao năm qua tôi luôn trách mình là sao những lúc đấy mình không suy nghĩ được bây giờ có lẽ cái tuổi quá bồng bột quá non trẻ nên thanh xuân của tôi luôn tồn tại nhiều kỉ niệm về cậu nhiều cảm xúc những cái mà tôi khó quên về cậu. Cậu có còn nhớ không những cái mà tôi chưa hoàn thiện cũng chính là cậu đã dạy đã bảo ban là người hướng dẫn người bên cạnh tôi mỗi lúc người chăm sóc cho tôi và cũng là người yêu thương tôi hết mực. Cảm ơn cậu vì thanh xuân năm đó tôi đã có cậu sẽ không quên được sẽ không thẻ nào phai mờ được dù chỉ là năm ấy chúng ta từng có nhau, nhưng cảm ơn cậu vì thanh xuân vui vẻ nhất cậu từng mang lại cho tôi. Đã rất lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, tôi chỉ mong nếu có gặp lại nhau chúng ta sẽ là những người bạn dù có nhiều biến cố trước kia sự nông nỗi của sự chưa hiểu biết. Và nếu cậu đọc được những dòng này thì nhất định cậu sẽ cảm nhận được thanh xuân của tôi cậu là người mang nhiều cảm xúc khó phai nhất của mối tình đầu tiên của tôi. Cảm ơn Cậu chàng trai năm ấy.!!!
Cám ơn bạn đã chia sẻ bài viết, mình sẽ giúp bạn đăng lại trong một chuyên mục trên forum. Ở đây, bạn đã đăng ở mục bình luận, sẽ không nhiều người biết đến lắm