TẢN VĂN

Biết khi nào gặp lại

Biết khi nào gặp lại

Điện thoại chợt rung lên, màn hình phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, tiếng chuông báo thức inh ỏi vang bên tai làm em tỉnh giấc. Lờ mờ mở mắt, em với tay tắt đi thứ âm thanh chán ghét kia ở bên gối đầu. Không gian lặng im đôi chút, em dần dần tỉnh hẳn. Nhìn vào khoảng không trước mặt, em buông tiếng thở dài. Xoay người sang bên cạnh, khuôn mặt anh chiếm lấy tầm nhìn của em. Giây phút này đây, em mong thời gian ngừng trôi để nhìn anh thêm một chút nữa. Bởi vì… chỉ ít phút nữa thôi, em phải đi rồi.

Lặng nhìn khi anh còn đang ngủ say, em bất giác rơi nước mắt. Em không muốn xa anh, cũng không muốn phải nếm trải cảm giác lẻ loi, cô đơn nơi xứ người. Nhưng biết làm sao được, tương lai không cho phép em lựa chọn.

Lau vội dòng nước mắt còn chưa kịp khô, em nhướn người về phía trước, lặng lẽ đặt một nụ hôn lên môi anh. Khi môi ta chạm nhau, tim em loạn nhịp, người run lên khe khẽ. Cảm nhận được vị ngọt nơi đầu lưỡi, anh vòng tay ôm lấy em thật chặt, đắm chìm trong hơi ấm thân thuộc cùng cảm giác lưu luyến, bồi hồi. Mở mắt nhìn anh, hàng mi em khẽ rung, miệng mở một nụ cười đắng chát. Anh cũng nhìn em, môi mỉm cười, ánh mắt như nhìn thấu tâm can.

Rời khỏi vòng tay anh, em thu dọn đồ đạc, tranh thủ ngắm nhìn xung quanh một lần cuối. Chúng ta mới dọn về sống cùng nhau chưa được một năm, em đã phải đi tu nghiệp ở nước ngoài. Có lẽ, hai năm không phải là một khoảng thời gian dài nhưng cứ nghĩ tới nó, em lại sợ.

Mọi người vẫn hay nói, thời gian khiến con người ta dần trở nên xa cách, tình cảm cũng theo đó mà nhạt dần. Lần đầu tiên yêu xa, trong em ngập tràn sự lo lắng. Chúng ta yêu nhau, một tình yêu đã kéo dài hơn ba năm, vậy mà lúc này đây em lại sợ, sợ tình ta vỡ tan. Em tin anh nhưng điều đó không đủ để em yên tâm trước sự bào mòn của thời gian, huống gì lòng người lại còn hay thay đổi. Trong hai năm thử thách, khi trái tim đối diện với nỗi cô đơn thường trực, liệu anh và em có dũng cảm vượt qua không? Hay trong một phút giây yếu lòng, một trong hai ta sẽ lầm đường lỡ bước? Khi trái tim đã chai sạn, cảm giác yêu cũng biến mất, tình yêu trong đáy mắt như bong bóng xà phòng, chớp mắt đã vỡ tan.

Hành lý đã thu dọn xong rồi, đồng hồ cũng điểm, em nhẹ nhàng nói: “Mình đi thôi anh!”. Dù đã dặn lòng phải mạnh mẽ, phải vui vẻ mà đối diện, vậy mà cảm xúc không thắng nổi lý trí, khóe mắt em rưng rưng, hàng mi chực chờ rơi nước mắt. Anh ngồi dậy, ôm em thêm một chút. Cảm giác này… em sẽ ghi nhớ mãi.

Trên đường di chuyển tới sân bay, em tựa đầu vào vai anh, đôi mắt mơ hồ thả trôi qua khung cửa sổ. Từng cảnh vật, từng kỷ niệm hiện lên trong em như một thước phim quay chậm. Ngồi bên em, anh lặng im không nói, thỉnh thoảng lại buông tiếng thở dài.

Khi con người ta càng lưu luyến, thời gian càng trôi nhanh. Vừa rời khỏi căn hộ chung cư chưa bao lâu, taxi đã dừng lại. Trước lối vào sân bay, em ôm anh thật chặt, mắt nhắm nghiền, cố gắng lưu vào trong tâm trí khoảnh khắc cuối cùng được ở bên anh. Bữa tiệc nào cũng sẽ tan, cuộc gặp gỡ nào cũng có lúc tàn, em từ từ buông tay anh, xoay người bước đi. Em không dám ngoái đầu nhìn lại, không dám vẫy tay tạm biệt anh, em gắng gượng đi tiếp dù đôi chân đã mỏi mệt. Bởi lẽ, nếu còn chần chừ, em sẽ không thể đi được nữa.

Sau mỗi bước chân, nước mắt em rơi lã chã, từng giọt lệ buông mình trong không trung rồi chạm nhẹ xuống mặt đất, tan đi. Lúc khuất dạng sau cánh cổng kiểm tra an ninh, hình bóng anh trong mắt em cũng biết mất. Chúng ta chỉ xa nhau một thời gian thôi, hãy vững tin anh nhé! Ở phương xa, lúc nào em cũng nhớ đến anh, tình yêu dành cho anh cũng sẽ không thay đổi. Và, em hy vọng anh cũng thế, cũng sẽ chờ em. Mong rằng khi đôi ta gặp lại, em và anh sẽ không lướt qua nhau như hai kẻ xa lạ. Nếu điều đó xảy ra, em sẽ buồn biết mấy, sẽ hối hận biết bao.

Điều may mắn nhất trên cuộc đời này là tìm được người mình yêu và họ cũng yêu mình. Sẽ may mắn hơn khi người đó tình nguyện chờ bạn trở về, bất kể là bao lâu. Mai này khi đôi ta trùng phùng, em hy vọng sẽ được nghe anh nói: “Lấy anh nhé!”

 

Tác giả Trần Hàn

Xem thêm tản văn hay cùng tác giả:

Biết khi nào gặp lại - Trần Hàn - Tản văn Văn học trẻ Biết khi nào gặp lại
Biết khi nào gặp lại – Trần Hàn – Tản văn Văn học trẻ

Lời bàn tản văn “Biết khi nào gặp lại”

Biết khi nào gặp lại là một tản văn chứa màu sắc u buồn, nhiều suy nghĩ về tương lai không chắc chắn của đôi lứa khi yêu xa. Trần Hàn luôn có những suy nghĩ lí trí trong tình yêu rất nhiều: ”thời gian khiến con người ta dần trở nên xa cách, tình cảm cũng theo đó mà nhạt dần”,  ”Em tin anh nhưng điều đó không đủ để em yên tâm trước sự bào mòn của thời gian, huống gì lòng người lại còn hay thay đổi. Trong hai năm thử thách, khi trái tim đối diện với nỗi cô đơn thường trực, liệu anh và em có dũng cảm vượt qua không? Hay trong một phút giây yếu lòng, một trong hai ta sẽ lầm đường lỡ bước?”. Bản tính con gái là vậy, đặc biệt là khi yêu, luôn lo tới lo lui, dễ sầu dễ cảm, càng yêu nhiều lại càng lo được lo mất. Con tim yêu tha thiết nhưng lí trí vẫn tự tính toán đến tình huống xấu nhất để lỡ đâu…cũng không quá đột ngột.

Dù vậy, kết thúc tản văn, nhân vật vẫn tự để lại cho mình hi vọng về một câu ngỏ ý: “Lấy anh nhé” từ người mình yêu thương. Dù có nhiều lo lắng, dù có nhiều nghi ngờ, nhưng trong sâu thẳm người con gái ấy vẫn mong kết thúc tốt đẹp nhất cho tình yêu của mình.

Biết khi nào gặp lại là một câu ngỏ cho chuyện tình yêu của những kẻ yêu xa. Nếu đủ nghị lực chống lại cám dỗ khi xa cách, đủ yêu để lấp đầy khoảng trống khi không có nhau ở bên, thì sẽ gặp lại. Còn không, thì có lẽ ngày tạm biệt ở sân bay cũng là lần gặp cuối.

Cảm xúc của bạn khi đọc xong Biết khi nào gặp lại là gì? Hãy để lại bình luận để Văn học trẻ biết nhiều hơn về cảm xúc của bạn nhé.

Tags
Show More

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close