TRUYỆN NGẮN

Ánh nắng trên vòm lá

Tôi ngồi ở bàn làm việc trong căn phòng nhỏ trên tầng hai, nhìn ra khoảng vườn trồng cây sưa đỏ của nhà hàng xóm, ngắm những vệt nắng chiều vàng rực rọi qua tán lá xanh mướt, ngẩn người.

Bài dự thi “thiết kế sáng tạo kỹ thuật” của tôi lại bị trả về mặc dù tôi đã cố gắng học hỏi những đồng nghiệp khác để diễn đạt gãy góc, khắc phục nhược điểm mà ban tổ chức góp ý lần trước. Lý do của họ rất chung chung khiến tôi rơi vào sự hoang mang và thất vọng, không hiểu ý tưởng của mình có gì không ổn so với những bài đã được nhận khác. Họ hứa sẽ liên lạc lại để chỉ ra những điểm không đạt nhưng tôi biết từng người trong số các giám khảo đều vô cùng bận rộn với hàng tá bài thi cần được chấm mỗi ngày, có thể tôi sẽ chẳng bao giờ nhận được góp ý mà mình chờ đợi.

Dịch covid bùng phát, tôi nghỉ việc đưa con trai năm tuổi về quê ở với mẹ đẻ, hàng ngày ngồi cặm cụi ở bàn, gõ lạch cạch trên laptop, cố gắng làm việc để kiếm thêm thu nhập. Thế nhưng công việc online vốn đang thuận lợi, theo tình hình kinh tế khó khăn vì ảnh hưởng của dịch bệnh cũng trở nên khó khăn hơn bởi vì cạnh tranh vô cùng khốc liệt giữa các nhân viên cũ và yêu cầu ngày càng cao của chủ thuê.

Mẹ tôi thường nói đùa rằng, khi hết tiền, mọi thứ trong nhà đều hết.

Sáng hôm nay, tôi bị đánh thức dậy bởi tiếng kèn đám ma từ trong xóm vọng ra, hỏi mới biết một bác hàng xóm đã đột quỵ, ra đi trong đêm, tận sáng con cái vào gọi mới biết người đã về thiên cổ rồi. Tôi ngẩn ra hồi lâu, cảm thấy buồn vì đời người ngắn ngủi, sống nay chết mai thật khó lường.

Đang trầm ngâm suy nghĩ miên man thì mẹ tôi vào phòng, nhẹ nhàng hỏi:

– Hằng à, nhà mình có một chiếc giường cũ không dùng đến, mẹ mang đi cho bà Tâm trong xóm nhé.

Tôi nhăn mặt vì giật mình.

– Mẹ bước nhẹ quá làm con thót cả tim. Bà Tâm là người vẫn hay đi bộ buổi chiều với mấy dì trong xóm đấy ạ?

– Ừ, nhà bà ấy đang muốn chuyển chỗ trọ.

Tôi quay lại nhìn mẹ, sửng sốt.

– Con tưởng bà ấy là người trong xóm mình mà…

– Không, bà ấy ở chỗ khác chuyển đến, đang thuê trọ nhà bà Hạnh nhưng cái bà Hạnh kia tính tình đanh đá, hay xỉa xói linh tinh, người ta thuê cũng không thoải mái.

Mẹ tôi phe phẩy quạt nan trong tay. Tôi khá ngạc nhiên, tiếp tục hỏi:

– Bà Tâm ở với con trai hay con gái ạ? Con thấy bà ấy ăn mặc chỉn chu, đứa cháu gái sạch sẽ gọn gàng, quần áo đẹp long lanh, trông có giống người thiếu tiền đâu mà phải đi xin giường hả mẹ?

– Làm gì có tiền. – Mẹ tôi cười cười. – Nhìn vậy thôi nhưng thực ra bà ấy ở với đứa con gái đang làm bưu điện, lương ba cọc ba đồng. Thằng con rể đi làm ở miền nam, nghe nói chẳng gửi tiền về nuôi con gì cả, hình như có bồ rồi hay sao ấy, ăn tiêu hết cả tiền. Con nói xem, nếu làm ở bưu điện thì được bao nhiêu tiền? Chắc khoảng bốn triệu một tháng, thuê phòng, ăn uống, học phí cho đứa nhỏ, đủ thứ phải chi tiêu…

Tôi gật gù, bối rối không biết phải trả lời như thế nào. Mẹ tôi tiếp tục kể lể.

– Ba mẹ con bà cháu thuê trọ một tháng hết năm trăm nghìn thì cũng rẻ, mà không chịu được cái bà Hạnh quái gở kia, muốn chuyển sang chỗ mới thì phòng mới lại không có giường. Nhà bà Hạnh cũng là mái tôn, nóng lắm, nhiều đêm con bé con nó không ngủ được. Chỗ mới hình như mát hơn ấy. truyện ngắn hay

– Vậy mẹ cứ mang cho đi ạ.

– Ừ, mẹ xem nhà bà ấy có thiếu cái gì mà mình không dùng đến không, giúp người ta một tí.

Mẹ tôi vui vẻ đi xuống nhà.

Thật khó tin! Chiều nào tôi cũng nhìn thấy bà Tâm và cháu bà ấy, bé gái xinh xắn, trắng trẻo, ăn mặc rất sạch sẽ khiến tôi còn tưởng đó là con nhà giàu nào đó trong xóm bởi vì tôi vừa mới về quê nên không biết những người mới chuyển đến mà làng xóm thì thay đổi quá nhiều. Con trai tôi đứng với cô bé kia trông còn đen đúa, lấm lem hơn, quần áo thì cũ kỹ vì lăn lộn khắp mọi chỗ, nghịch ngợm bôi nhoe lên người, không thể giặt sạch như ban đầu được. Hóa ra…

Nắng chiều dần tắt, những tán lá sưa xanh mướt không còn lấp lánh rực rỡ nữa, khẽ đung đưa trước gió. Mẹ tôi rang tép khô để ăn, mùi thơm bay lên khiến bác hàng xóm gọi vọng qua tường khen ngợi, buôn dăm ba câu chuyện vụn vặt.

Một người đàn ông lái xe kéo đi qua, mồ hôi nhễ nhại dừng lại hỏi xin mấy ông lão đánh cờ dưới gốc sấu một ngụm nước. Mặc dù không nghe thấy họ nói chuyện gì vì khoảng cách khá xa nhưng sau đó tiếng cười râm ran vang lên khiến tôi bất giác mỉm cười theo.

Làng quê thật bình dị, ấm áp tình người. truyện ngắn hay

Laptop không được dùng đến đã tự tắt màn hình, tôi nhìn hình bóng phản chiếu mờ nhạt của mình trên đó, thấy được ý cười còn vương lại trên khuôn mặt lâu nay vẫn cau có.

Ba mươi hai tuổi, đã có thể dứt khoát từ bỏ công việc gắn bó suốt mười năm, xách vali về quê với số dư không nhỏ trong tài khoản, vậy mà trông tôi còn ủ rũ, sầu não hơn những người đang bươn chải vất vả và thực sự khó khăn ngoài kia. Tôi gấp máy tính lại, đứng dậy khỏi bàn ra ngoài đi dạo.

Nắng đã tắt nhưng hơi nóng vẫn còn vương lại, gió thổi mát rượi, âm thanh của cuộc sống thường nhật tưởng chừng quen thuộc nhưng hiện tại khiến tôi cảm thấy vừa lạ lẫm, vừa bình yên. Tôi lững thững đi bộ trên con đường nhỏ, dưới vòm lá sấu xanh mát, ngước nhìn khoảng trời trong vắt lấp ló qua những tán lá, lòng chợt nhẹ nhõm.

Tác giả: Thu Mai

Xem thêm truyện cùng tác giả: Tình mới chớm

Tags
Show More

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close