TRUYỆN NGẮNVăn học Tuổi trẻ

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi

Lại là một ngày nắng. Những ngày nắng gắt khiến con người ta uể oải.

Tôi cắm bông hồng vàng cuối cùng vào chiếc lọ trên bàn, rồi vòng ra phía sau quầy pha chế. Chẳng biết con phố này buổi sáng vốn thưa người, hay tôi luôn mở cửa vào những lúc lửng lơ, mà sáng nào cũng chỉ có một hai lượt khách.

Quán vắng, người xa. Có người đến rồi đi, có người đến rồi lại đến. Trời mưa rồi nắng, xuân hạ thu đông, mỗi tiết trời lại có một nét buồn riêng. Khách dừng chân mang theo niềm vui, hay mang theo nước mắt, thì đối với tôi cũng chỉ là kẻ qua đường.

Chỉ có con phố cũ ngày ngày vẫn kiên nhẫn cùng tôi đếm bước chân người lạ.

Theo thói quen tự pha cho mình một cốc trà nóng, tôi trầm ngâm kéo ghế ngồi xuống trước cửa, vẫn là theo thói quen, nhìn người đi đường. Nhịp sống ngoài kia vẫn hối hả như thế, nhưng chẳng ai dừng chân uống một cốc cà phê vào nửa buổi sáng cả.

– Hoặc là cà phê do một cô chủ quán không biết uống cà phê pha sẽ không tài nào hợp nổi khẩu vị của những người sành thức uống này. – Tôi nhìn xuống cốc trà đang uống dở, tự chế giễu chính mình.

Đúng vậy, tôi là một kẻ dở hơi mở quán cà phê trong khi bản thân chỉ uống nước lọc và trà nóng. Tôi cũng là một kẻ dở hơi bỏ công việc người người mơ ước, gom hết số tiền dành dụm được, trốn đến một thành phố xa lạ, mở quán cà phê chỉ vì lời hẹn ước đã cũ với một người đã cũ.

Đừng buồn nhé em hỡi cuộc tình nào không luôn xót xa. Một lần đã tan vỡ để lại từng vết thương ôi sao thiết tha. Từng chiều xuống anh vẫn ngóng chờ tình yêu sao đã phôi pha. Phút cuối tiễn đưa cánh sao lưa thưa…”

Giai điệu quen thuộc vọng ra từ ô cửa sổ khép kín của của tầng trên khiến tôi không nhịn được mở miệng hát theo. Sau đó, trước mắt tôi hình như hiện ra một hình bóng thân quen. Chàng trai mặc áo sơmi màu xanh sẫm, ôm đàn guitar, những ngón tay linh hoạt lướt trên cần đàn, giai điệu “Tình Nồng” chảy ra từ đầu ngón tay.

Anh nở một nụ cười hiền, giọng nói cũng rất nhẹ:

– Em hát đi.

Không hiểu sao anh lại thích mấy bài này nữa, còn chưa tới ba mươi tuổi mà đã thích thể loại nhạc của người già. Lần sau anh đừng mang guitar thùng nữa, để em mang guitar điện đi, chúng ta chơi vài bài rock.

Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn cong ngón tay, gõ nhịp trên mặt bàn, hát theo anh:

Tình yêu đã đến, đến trong cơn mơ thật xa vắng, rồi cho ta dòng lệ đắng cay… Tình tựa bão tố, dù có tàn úa, mộng đẹp xin giữ trong tim. Hãy cho nhau nụ cười dù ngày mai có phai mau…

Ý nghĩa đơn thuần nhất của tình yêu có lẽ là như vậy. Cho dù thích hay không thích, bằng một cách nào đó, thế giới của hai người vẫn dần dần dung nhập vào nhau, rồi trở thành một khối thống nhất không thể tách rời. Cũng chính vì đã hòa tan vào nhau, nên khi buộc phải cách xa, người ta mới đau lòng và hụt hẫng như thế.

Một giọt nước mắt lạnh buốt rơi xuống. Ngón tay đang gõ nhịp khựng lại. Tôi thở dài, trước mắt tôi không có gì cả, không có đàn guitar, không có anh. Chỉ có khung cửa đầy nắng và những gương mặt hoàn toàn xa lạ chậm rãi lướt qua. Tôi nhớ rồi, anh đã ra đi, không một lời từ biệt, ra đi khi những mộng ước về một quán cà phê với khung trời đầy nắng còn chưa thực hiện, và chiếc váy cưới tôi may để chuẩn bị cho hôn lễ vào năm sau chưa kịp hoàn thành. Anh ra đi, mang theo tất cả niềm tin và hi vọng vào tình yêu, bỏ lại cho tôi một mảnh trời vụn vỡ.

Sau đó, tôi rời khỏi thành phố quen thuộc, chỉ mang theo vài bộ quần áo, chiếc guitar gỗ của anh, guitar điện của tôi, và một trái tim đầy vết thương được dán băng urgo một cách vụng về. Có lẽ tôi cần nhiều thời gian hơn để thôi thổn thức khi nghĩ tới tình yêu với một người không còn nữa.

Nơi này rất xa chốn cũ, nhưng thỉnh thoảng, bằng cách này hay cách khác, vẫn có những thứ gợi cho tôi nhớ về anh. Đó là cách cuộc đời xé toạc nỗi đau của tôi ra, khi “người hàng xóm chưa từng nhìn thấy mặt” ở ngay tầng trên, ngày nào cũng mở những bản nhạc mà khi xưa anh thích.

– Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, sống hết một ngày là cạn đi một ngày… Tại sao chúng ta lại phải lãng phí thời gian cho những bản nhạc buồn chứ? – đó là cách sống của tôi.

Nên tôi từ chối sự não nề của những bản nhạc buồn, bằng cách rút điện thoại, cắm tai nghe, chỉnh âm lượng to hết cỡ.

Đầu tiên, giọng hát nội lực của ca sĩ chính vang lên, như thì thầm, ngay sau đó, khi người ta còn chưa kịp chuẩn bị, âm thanh chát chúa từ sự quyện hòa của guitar bass, guitar điện và drum đã dội vào màng nhĩ. Nhạc rock luôn có cách khiến dòng máu chảy trong huyết quản của tôi sôi trào, và kéo tâm trí tôi ra khỏi dòng suy tưởng về anh.

Quá nửa buổi trưa trôi qua một cách vô vị, không có lượt khách nào ghé qua. Tôi giải quyết nhu cầu ăn uống bằng mấy mẩu bánh mì còn lại từ hôm trước, rồi lại tiếp tục ngồi sát cửa ra vào, đeo tai nghe và chỉnh âm lượng lên tới mức cao nhất.

– Chào em. Cho anh hỏi chủ quán có ở đây không?

Người vừa bước nửa bước chân vào quán là một chàng trai mặc áo sơmi trắng, đeo kính cận, áo vest vắt ngang khuỷu tay, có lẽ là nhân viên văn phòng ở công ty nào đó gần đây. Trước sự ngơ ngác chưa kịp trả lời của tôi, anh ấy hơi rướn người, ngó vào trong quầy pha chế, có lẽ là muốn tìm chủ quán.

Tôi tháo tai nghe, đứng dậy cười với vị khách hàng đầu tiên trong ngày:

Chủ quán… đi vắng rồi. Anh có muốn uống cà phê em pha không? Nhưng em nói trước là không ngon lắm đâu.

Đột nhiên muốn bắt đầu một trò đùa dai. Có vẻ như vị khách lần đầu đến quán chưa từng gặp một người nào giống như tôi, sau một giây ngớ người thì gật đầu.

– Được, anh chỉ cần một cốc cà phê thôi, cà phê loại nào cũng được. Anh cần tỉnh táo một chút.

– Anh muốn đen đá không đường hay cà phê sữa? Ở đây có Robusta và Arabica rang xay chuyển trực tiếp từ Tây Nguyên đến, nhiều khách khen thơm lắm. Anh có muốn thử không?

– Sao cũng được. – vị khách hơi mỉm cười, chỉnh lại cặp kính cận trên sống mũi – Em chọn giúp anh đi. À, cho anh vào cốc giấy mang đi nhé, không cần ống hút hay… gì đó đâu.

Ồ, đây là lần đầu tiên tôi gặp một vị khách để một người xa lạ chọn đồ uống giúp mình. Không phải đề cử hay giới thiệu, là trực tiếp chọn lựa. Tôi lục tìm trong ngăn kéo lộn xộn, thấy một gói cà phê hòa tan bỏ quên không biết từ ngày tháng năm nào, liền cầm lấy nó, giơ lên.

Không cần nhìn vào gương cũng biết nụ cười trên môi tôi khiến người ta muốn đánh đến mức nào.

– Vậy em pha cho anh cái này nhé? Rất nhanh!

– Ừ, em quyết định là được. – vị khách này thật sự rất dễ nói chuyện.

Anh ấy dễ nói chuyện đến mức tôi không nỡ làm trò nữa, nghiêm túc pha một cốc cà phê theo đúng quy trình mình đã làm hàng trăm hàng nghìn lần trước đó.

– Cảm ơn em, giá tiền…

Tôi nháy mắt:

– Xem như em mời anh đi. Anh không chọn món, em không thể lấy tiền của anh được.

– Vậy thì tốt quá, cảm ơn cô chủ quán.

Ba chữ “cô chủ quán” của vị khách đặc biệt làm tôi giật mình, suýt nữa đánh rơi gói đường nhỏ trên tay. Tôi nghiêng đầu, đưa gói đường cho anh ấy, rồi chậc lưỡi một cái:

– Có vẻ như em không giỏi lừa người cho lắm, pha xong một cốc cà phê đã bị anh phát hiện. – ngón tay theo thói quen gõ gõ lên mặt bàn – Hình như tầng trên không mở nhạc nữa rồi… Sao anh lại biết em là chủ quán thế?

Mấy câu nói chẳng liên quan đến nhau chút nào cả.

Vị khách nọ nhìn tôi bằng ánh mắt hơi kì lạ, do dự một chút mới nhận lấy gói đường. Chiếc nhẫn bạc trên ngón tay trỏ của anh ấy phản chiếu ánh đèn, lóe lên trước mắt tôi. Còn anh ấy thì tặng tôi một nụ cười bất đắc dĩ.

– Em ở đây hơn một năm rồi mà không hề để ý xung quanh chút nào à? Anh ở ngay tầng trên, ừm, chính là người kì quái hay nhốt mình trong phòng và mở nhạc Tô Chấn Phong ấy… Còn nữa, em có thấy người nào không phải là chủ quán lại biết rõ trong quán có loại cà phê nào, và đồ để pha cà phê ở đâu không?

Dáng dong dỏng cao của anh chàng tầng trên khuất sau khúc ngoặt cách quán của tôi chừng bốn năm nhà. Và sự xuất hiện của anh ấy chỉ là một đoạn nhạc đệm có tiết tấu khá thú vị trong chuỗi ngày ngồi ngoài cửa nhìn người qua lại của tôi, nếu như không có rất nhiều anh ấy lần ghé qua sau đó.

Cuộc sống của tôi bắt đầu có thêm hình bóng của một người, dần dần hòa lẫn vào, như tiếng nhạc lãng đãng vang lên từ phòng anh ấy ở tầng trên. Mỗi lần anh ấy ghé qua quán, tôi đều pha một cốc cà phê nóng, thả vài viên đá, gửi kèm một gói đường nho nhỏ. Chúng tôi nói với nhau vài ba câu chuyện vu vơ, ví dụ như cách phân biệt các loại hạt cà phê dựa vào màu sắc và mùi hương.

– Mấy hôm nay không thấy anh ấy qua nhỉ?

Tôi chỉnh lại tai nghe, lẩm bẩm trong miệng. Thật không vui cho lắm, khi đột ngột phát hiện ra sự tồn tại của một người trong cuộc sống của mình, đã sắp trở thành một thói quen. Cảm giác này rất lạ, một nửa muốn thu mình lại, một nửa lại muốn bước ra ngoài. Giống như khi tôi ngồi trên ghế nhìn ra ngoài khung trời đầy nắng vậy, một nửa trong không gian tranh tối tranh sáng của quán cà phê chỉ bật đèn khi có khách, một nửa tâm trí phiêu đãng dưới ánh nắng rực rỡ vàng tươi.

Tôi không biết anh ấy có cảm thấy giống tôi hay không. Cũng có thể, vì anh ấy đã nhận ra chúng tôi đang dần dần trở nên quen thuộc với người còn lại, nên mới quyết định biến mất, trở về với cuộc sống vốn dĩ.

Bởi vì anh ấy không xuất hiện ở quán tôi, nhưng những bản tình ca chầm chậm mà buồn da diết ấy vẫn đều đặn vọng ra sau cánh cửa sổ khép kín của căn phòng tầng trên. Chúng tôi đều là người khép kín, và anh ấy lựa chọn thu mình lại. Bên trong vỏ ốc, anh ấy sẽ cảm thấy an toàn hơn. Có lẽ vậy.

Nhưng suy cho cùng, chúng tôi vẫn khác nhau một chút. Bởi vì tôi không lựa chọn một bản nhạc buồn để nghe vào một buổi chiều nắng đẹp. Tôi chọn nhạc rock với nhịp trống dồn dập, tiếng guitar bass trầm trầm hòa lẫn các đoạn riff phức tạp của guitar điện, vocal có khi gằn giọng, có khi thét lên, thứ nhạc khiến những người nghe không quen nhăn mày vì quá ồn ào. Tôi khép kín, nhưng khép kín một cách nổi loạn.

Ngón tay đang gõ nhịp trên mặt bàn bị một bàn tay khác nắm lấy. Người mới tới chỉ dùng sự tiếp xúc ngắn ngủi đó để nhắc nhở sự tồn tại của mình, rồi nhanh chóng buông tay tôi ra.

– Là anh à?

Tôi xô ghế đứng dậy, tháo tai nghe, luống cuống thế nào lại làm cho jack cắm rơi ra khỏi điện thoại. Tiếng nhạc rock khiến người ta cuồng nhiệt lập tức bao trùm không gian.

“Just give me a reason to keep my heart beating. Don’t worry, it’s safe right here in my arms…”

Vị khách quen kì lạ của tôi hơi cau mày. Tôi mím môi, nhanh chóng cầm điện thoại lên, tắt nhạc. Không cần anh ấy nói gì, chỉ cần nhìn biểu hiện này thôi, tôi cũng có thể đoán được anh ấy không thích thể loại nhạc này.

Và biết đâu đấy, sau ngày hôm nay anh ấy sẽ nghĩ rằng tôi là một cô nàng thích sự ồn ào, và không phù hợp để làm bạn. Tôi không tĩnh lặng, cũng chẳng lãng mạn và có chiều sâu như những bài hát anh ấy hay nghe.

Thì ra em thích kiểu nhạc này à? Kiểu nhạc… hơi cuồng nhiệt, đúng không? Đúng là ngoại hình đánh lừa ấn tượng của người khác, nhìn ngoại hình của em không giống kiểu sẽ nghe rock. Anh cứ nghĩ em phải thích những bản tình ca nhẹ nhàng cơ.

– Trông em giống một cô gái nhẹ nhàng à?

– Ừ, trông em rất nhẹ nhàng. – anh ấy không chút do dự gật đầu – Em còn mở một quán cà phê ở đây, ngày ngày đeo tai nghe ngắm người qua lại. Ai mà biết được trong tai nghe của em lại đang phát hard rock chứ.

Ngừng lại một chút, anh ấy lại tặng cho tôi một nụ cười tươi rói:

– One Ok Rock, The Beginning, anh biết. Rất tiêu biểu, đúng không? Taka hát rất hay.

– Anh biết thật sao?

Sau câu nói vừa rồi, tôi thật sự tin tưởng rằng đối phương có nghe rock, và có nghe One Ok Rock. Thật là một phát hiện mới lạ. Trong mắt tôi, anh ấy giống như bức tranh bị che kín bằng vải trắng, chỉ có một vết rách nhỏ để lộ mảng màu xanh dương thẫm. Hiện tại, vết rách đó đã bị xé ra rộng thêm một chút, và tôi lại thấy mảng màu đỏ rực rỡ bên cạnh mảng màu xanh dương vốn có.

Mâu thuẫn. Nhưng con người sống trên đời có ai mà không mâu thuẫn chứ? Anh ấy cũng vậy, tôi cũng vậy, ai cũng vậy cả. Chung quy, chúng tôi cũng chỉ là những con người bình thường.

– Nếu biết em cũng thích rock, anh đã sớm mở cho em cùng nghe rồi. Thời gian vừa qua nghe nhạc trữ tình, có phải rất giống bị tra tấn lỗ tai không?

Tôi lắc đầu:

– Tốt nhất là đừng. Anh mở nhạc trữ tình người xung quanh đều có thể nghe cùng được, tuy rằng hơi… não nề một chút. Nhưng nếu anh mở rock, anh sẽ sớm bị các hàng xóm khác gõ cửa yêu cầu tắt nhạc đấy. Lúc nào muốn nghe rock có thể xuống đây, em…

– Mở nhạc cho anh nghe à?

– Đương nhiên là không. – Tôi với tay lấy tai nghe đang bị vứt chỏng chơ trên mặt bàn, dúi vào tay người đối diện – Em cho anh mượn tai nghe. Tai nghe chống ồn, dùng tốt lắm, bỏ ngoài tai tất cả những thể loại nhạc não nề…

Thể loại nhạc não nề mà tôi không muốn nghe, hoặc là không dám nghe. Không quan trọng. Chuyện cũ là vết thương chẳng thể nào hoàn toàn lành lặn, tôi là con mèo con tự liếm láp vết thương ở nơi đất khách quê người, nghe thấy một giọng nói na ná như giọng người chủ cũ cũng giật mình ngơ ngác hồi lâu.

Chàng trai ở tầng trên, chỉ đơn giản là một người tình cờ thích nghe giọng nói tương tự giọng chủ cũ của chú mèo con mà thôi.

– Anh có muốn nghe kể chuyện không?

Để một người hình thành thói quen, thật ra là việc rất đơn giản. Lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ thành quen. Giống như bây giờ, chẳng cần vị khách đặc biệt nói gì, tôi đã theo thói quen đi ra sau quầy pha chế, với tay lấy hộp cà phê rang xay.

Bằng giọng nói đều đều ru ngủ, tôi kể cho anh nghe câu chuyện nhỏ về con mèo con và người chủ cũ. Chính tôi cũng không biết tại sao mình lại kể cho anh ấy nữa, chỉ biết là mèo con không muốn bị giọng nói gần giống giọng nói quen thuộc làm cho ngơ ngác hoặc giật mình.

– Mèo con bị giật mình quá nhiều sẽ không lớn được đâu. Nó sẽ khó chịu, sẽ dựng ngược lông lên, sẽ kêu meo meo liên hồi. – tôi cố gắng làm mặt nghiêm túc, nói hươu nói vượn.

Vị khách duy nhất trong quán lại rất nghiêm túc nghe tôi nói, nghiêm túc gật đầu.

– Anh chưa nuôi mèo bao giờ, nên không biết có nhiều thứ cần chú ý như vậy. Được rồi, mèo con có thể trở về thế giới khép kín nhưng cuồng nhiệt của riêng mình, nghe nhạc rock, uống trà nóng. Anh hứa sẽ không làm mèo con giật mình lần nữa. Anh hứa đấy.

Thái độ nghiêm túc và trịnh trọng của anh ấy lại khiến tôi ngượng tới đỏ cả mặt. Sớm biết người ta sẽ nghiêm túc như vậy, tôi đã không nửa đùa nửa thật dựa vào chuyện cũ của mình để bịa ra câu chuyện về mèo con và người chủ cũ.

Rõ ràng anh ấy cũng đã nhận ra con mèo con trong câu chuyện này chính là cô chủ quán cà phê này, bởi vì trong câu nói vừa rồi có nhắc đến “nghe nhạc rock và uống trà nóng” – thói quen khó bỏ của tôi.

Đặt cốc cà phê xuống bàn, trước mặt anh ấy, tôi kéo ghế ngồi bên cạnh, chậc lưỡi một tiếng:

– Giả vờ quên những lời em vừa nói đi cũng được, nghe như câu chuyện của đồ ngốc vậy. Mèo con ngu ngốc…

– Không ngốc chút nào hết. – người bên cạnh tôi lắc đầu – Ai nói câu chuyện của một chú mèo con không đáng được người khác tôn trọng và chú ý chứ? Nếu em gặp chú mèo ấy, có thể giúp anh gửi lời, đừng xem nhẹ nỗi đau của chính mình, không cần cố quên, cũng không cần trốn tránh. Đó là một phần của sự trưởng thành, là một phần mà chúng ta sớm muộn cũng phải trải qua… Có lẽ chú mèo con sẽ buồn hơn anh một tẹo, nhưng… anh tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Tôi theo tầm mắt của anh ấy, ngước mắt nhìn ra bầu trời đầy nắng. Hiện tại, mọi chuyện cũng đang rất ổn, đúng không?

Giống như tôi của ngày hôm qua, hay tôi của hiện tại, vẫn đang ở lưng chừng, loay hoay giữa hạnh phúc và thương đau, hiện tại và quá khứ. Nhưng, vẫn ổn, như anh ấy nói, bằng một cách kì diệu nào đó, con mèo con sẽ ổn…

Dù buồn hơn anh ấy một tẹo.

 

Tác giả Nguyên

Xem thêm:

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi – Tác giả Nguyên – Văn học trẻ (Ảnh sưu tầm của Jasmine)

Lời bàn:

Truyện ngắnMọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” rất nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng cuốn hút. Nếu nói cốt truyện này có gì đặc biệt, tôi chẳng thể nói nó là đặc biệt, chỉ là một cô gái, có lẽ đã từng yêu một chàng trai sâu sắc, yêu tới mức như hòa chung nhịp đập, hòa vào làm một, rồi vì lí do nào đó lại phải chia xa, lí do chẳng được tác giả tiết lộ. Cô gái mở quán cà phê nhỏ, đau lòng khi nghe những bản nhạc buồn gợi lên cuộc tình muốn quên đi. Và một cuộc gặp với vị khách hiếm hoi trong ngày dài ế ẩm và cuộc chuyện trò để từ đó quen thuộc lẫn nhau. Thế nhưng đây là câu chuyện cực kì hấp dẫn bởi cách viết của Nguyên. Câu văn êm nhẹ như nắng thu, gợi lên một chút buồn, chút tình tàn theo câu chữ như thơ như nhạc, lãng đãng rơi trong không gian. Những chi tiết trong cuộc nói chuyện cũng rất thú vị, làm người ta bất giác cười mỉm. Sự thú vị trong cách chọn lọc tình huống và cách khống chế ngôn từ mạnh mẽ của Nguyên sẽ làm tất cả chúng ta chìm đắm và theo hết tới dòng chữ cuối cùng. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi – một truyện ngắn hay về tình yêu và cuộc sống đáng đọc đặc biệt cho những ai có một mối tình cần quên.

Tags
Show More

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Close